"Tiểu Đình, tiểu Đình… "
Bên tai văng vẳng một giọng nói dịu dàng ấm áp, trong lòng trào ra một cỗ cảm xúc quen thuộc và ỷ lại khiến cho Tịch Thần theo bản năng mà mở mắt ra, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ chiếu vào làm nàng nheo nheo lại ánh mắt.
Một lát thích ứng, nàng mới thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, đây là một căn phòng có diện tích vuông vức khoảng chừng mười mấy mét, trong phòng đồ vật không nhiều nhưng lại được trưng bày cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.
Tịch Thần cảm thấy đầu có chút đau nhức, bản năng đưa tay lên sờ sờ, thình lình phát hiện trên trán quấn một tấm băng gạc dày cộm, hơn nữa phía trên còn đánh kết một cái nơ hình con bướm, tràn đầy hương vị thiếu nữ.
Đầu óc hỗn loạn trong chớp mắt, Tịch Thần muốn nỗ lực bắt giữ đến cái gì, lại chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, không thể với tới.
Đằng kia, một người phụ nhân đang khom lưng dọn dẹp, bóng lưng có chút còng xuống, đầu tóc nhiễm vài vạt sương mai búi lên thành cụm.
Tịch Thần trong lòng căng thẳng, theo bản năng từ trong cổ họng hô ra một tiếng:
"Nương!"
Thanh âm này mềm mại nhuyễn nhu, làm Tịch Thần có trong giây lát sửng sốt.
Nghe thấy thanh âm của nàng, phụ nhân nhanh nhẹn quay đầu lại, ánh mắt mang theo kích động cùng lo lắng, hấp tấp kiểm tra thân thể của nàng:
"Tiểu Đình, con không sao chứ? Làm sao lại khờ như vậy? Làm nương lo lắng muốn chết!"
Phụ nhân vừa nói, nước mắt đã chảy ra khỏi hốc mắt, ào ào đổ xuống.
Tịch Thần chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, một cỗ sóng nhiệt nhanh chóng tập kích lồ ng ngực, có chút buồn buồn, có chút hoang mang không hiểu làm sao.
Tiểu Đình, tiểu Đình!
Cái tên này là nhũ danh khi còn nhỏ của nàng, ngoại trừ phụ thân mẫu thân và bằng hữu thân thiết thì không có ai biết.
Rõ ràng là người thân đứng trước mắt, dịu dàng trìu mến gọi tên mình, nhưng Tịch Thần lại cảm giác như biển trời cách mặt, phảng phất thời gian đã đi qua mấy đời.
Dưới đáy lòng toát ra một cỗ quyến luyến cùng ủy khuất, nàng không khỏi phóng nhẹ thanh âm, nắm lấy bàn tay chi chít vết chai của phụ nhân, tựa như làm nũng nói:
"Nương! Con không sao!"
Rõ ràng xúc cảm là chân thật như thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy hoang đường cực kỳ.
Cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, đầu óc cứ hôn hôn trầm trầm, tinh thần lực không có biện pháp tụ tập lại một chỗ, xâu chuỗi lên suy nghĩ.
Phụ nhân nhu hòa nhìn nàng, đưa tay vuốt v3 tóc rối của Tịch Thần, giọng nói tràn đầy sủng nịch:
"Hài tử ngốc, không sao là tốt rồi! Lần sau không cần làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, nếu con có mệnh hệ gì, nương biết làm sao bây giờ?"
Tịch Thần hoãn hoãn con ngươi, ngoan ngoãn gật đầu.
Phụ nhân thấy nàng nghe lời như vậy, đỡ nàng nằm xuống, quan tâm nói:
"Đến! Nằm xuống nghỉ ngơi đi, nương đi làm thức ăn cho con!"
Tịch Thần không tự giác gật đầu, nhắm lại con ngươi, hơi thở đều đều xuống dưới.
Phụ nhân khe khẽ thở dài, phóng nhẹ bước chân đi ra ngoài, còn nhẹ khép lại cửa.
Đợi tiếng bước chân đi xa, Tịch Thần mở trừng hai mắt, ánh mắt hiện lên một vòng nghi hoặc.
Lấy tay xoa xoa băng gạc trên đầu, Tịch Thần trong lòng có chút mờ mịt.
Rốt cuộc là sao thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!