Sột soạt! Sột soạt!
Từng tiếng âm thanh rất nhỏ vang lên, ở khu rừng hoang vắng càng phá lệ rõ ràng, nó dường như là tiếng gió, lại như là tiếng bước chân.
Một vầng ánh sáng trắng ở mặt đất lao nhanh xuyên qua trùng điệp hắc ám, chiếu sáng cây cối âm u tăm tối, thỉnh thoảng có vài sợi hắc ám quang điểm ngay khi gặp được ánh sáng kia liền nhanh chóng tránh lui, không dám tới gần, hoặc sẽ bị thiêu đốt thành tro tẫn.
Tịch Thần được vầng sáng bao phủ cho nên thân hình, khuôn mặt đều có chút mông lung, không nhìn rõ được.
Dưới chân tốc độ bay nhanh, nhìn từ xa càng giống như là một quả cầu sáng bóng hừng hực bay tới.
Không biết qua thời gian bao lâu, ánh sáng trên người càng lúc càng nhạt, lộ ra thân hình nhỏ yếu gầy gò.
Tới lúc này, Tịch Thần mới dừng lại quan sát hoàn cảnh xung quanh, trực giác nói cho nàng, bản thân đã đi quá xa so với dự tính.
Chỉ một ánh mắt thoáng nhìn, đã dọa nàng trong lòng nhảy dựng.
Vách đá xung quanh cao hun hút, không lộ một tia kẽ hở, hoàn cảnh tối tăm, tầm mắt có thể thấy đều là sơn động và vách đá, cực kì giống như là một tòa lồ ng giam.
Mà nàng vừa lúc đứng ở dưới đáy lồ ng giam cái chảo, ngẩng đầu nhìn lên trên, đều không thấy được một chút sao trời.
Điều đó cho thấy, cái hố này sâu không lường được, hay hoặc là có thứ gì đó cản trở tầm mắt.
Càng chưa nói, không khí ở nơi này tối tăm trầm uất, chỉ mới đứng có một chút mà nàng đã cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Tịch Thần không thể không cảm thán mình là số con rệp, tùy tiện đi cũng có thể gặp phải lồ ng giam cái hố.
Cảm thán thuộc về cảm thán, nàng vẫn phải tập trung vạn phân tinh thần đối diện với khó khăn trước mắt.
Với cảnh giới hiện tại, thêm nữa tinh thần lực bị áp chế, muốn đi ra khỏi chỗ này, cũng không phải một việc dễ dàng.
Nhưng mà, chưa chờ nàng suy nghĩ ra cách, xung quanh dị biến chợt nổi lên.
Không biết từ đâu xuất hiện đông đảo hắc vụ, nó lấy nàng vì trung tâm, tràn lan ra bên ngoài, trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ tòa lồ ng giam này.
Xuy! Xuy!
Trong đoàn hắc vụ tản ra vài cổ thanh âm rợn người, hắc vụ x0a nắn vặn vẹo, như là một tia lửa bỗng chốc bắt gặp phải ngọn nguồn oxy rồi bốc cháy lên, hắc vụ ở không trung biến hóa thành hình người, thân mặc màu đen giáp phục, tay giương mũi nhọn trường thương, một thân túc sát lãnh khí, đông đảo hình người rất có kỷ luật đứng xếp hàng gần nhau, phóng ra khí thế như thiên quân vạn mã.
Bọn họ hai mắt nhắm nghiền, ngũ quan sắc lẹm, quanh thân nồng đậm hắc vụ.
Mà khi Tịch Thần nhìn thấy những thứ này, tròng mắt bỗng dưng phóng đại.
Hắc ám kỵ sĩ!
Nơi này cư nhiên tồn tại hắc ám kỵ sĩ, nó ở Thần Hành đại lục chính là cấm kị và đã tuyệt tích hàng ngàn năm.
Tịch Thần có chút hoang mang không biết làm sao? Rốt cuộc thì nàng đang ở cái dạng gì thế giới?
Ở Thần Hành đại lục, hắc ám kỵ sĩ chính là một đại cấm kị, chỉ cần nó vừa xuất hiện liền sẽ bị Quang Minh Thần Điện cùng các đại hiệp hội tàn sát tru diệt.
Không vì gì khác, chỉ vì lực lượng của nó quá mức tà ác và ngoan độc, khó lòng phòng bị, có khả năng uy hiếp đến toàn nhân loại.
Tất cả mọi người đều độc đoán cho rằng, lực lượng của nó mang đến hủy diệt, tai họa, cần thiết diệt trừ.
Quang Minh Thần Điện tồn tại trên đại lục một ngàn năm, thì Hắc Ám Kỵ Sĩ biến mất một ngàn năm.
Có quang minh, thì không cho phép hắc ám xuất hiện.
Truyền thuyết một ngàn năm trước, xuất hiện một vị hắc ám thánh ma sư, người đó đã gần tiếp cận được với Pháp Thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!