Tịch Thần ổn ổn tâm thần, sau đó mới mở mắt ra nhìn xung quanh, mặt trời không biết khi nào đã lặn xuống núi, chỉ còn thấy một mạt ánh sáng đỏ vắt ngang đường chân trời.
Bầu trời tối sầm xuống, gió lạnh từ hướng Bắc thổi tới, mang theo một cỗ xơ xác tiêu điều, không khí chung quanh hàng thấp vài độ, u lãnh kinh người.
Ngay vào lúc này, "Tạch! Tạch! Tạch" vài tiếng.
Đèn lồ ng đỏ trước cửa mỗi nhà bỗng nhiên bừng sáng lên, cứ cách mỗi năm mét sẽ có một cái đèn lồ ng, bỗng chốc chiếu sáng hết cả con đường.
Nhưng mà, tất cả mọi người của Dạ Nguyệt binh đoàn lại cảm giác sống lưng lạnh ngắt, một loại sởn tóc gáy cảm giác dâng lên mãnh liệt.
Mọi người đồng loạt từ mặt đất đứng bật dậy, tay cầm vũ khí tựa lưng vào nhau, đôi mắt sắc bén như ưng vậy cảnh giác xung quanh.
Ngay lúc này, thanh âm Cố Thành bỗng chốc vang lên, mang theo khó có thể tin tưởng:
"Mọi người mau nhìn kìa!"
Tất cả theo tiếng nhìn lại, phát hiện ngã tư đường không biết khi nào thì xuất hiện bóng người tấp nập, tuổi tác cỡ nào cũng có, dòng người hối hả ngược xuôi.
Mà hàng quán bày ra lề đường, cũng đã có người đứng bán.
Không khí sôi động hẳn lên, đâu còn bộ dáng tiêu điều như lúc chiều.
Nhưng mà càng như vậy, lại càng để lộ ra một cỗ quỷ dị bất thường.
Mọi người đảo hút một ngụm khí lạnh, hai mắt nhìn nhau, đều thấy được một mảnh ngưng trọng từ trong mắt đối phương vọng lại.
Tất cả đều không có buông xuống đề phòng.
Doãn Nguyệt sắc mặt tối đen không rõ, trầm tư một hồi, mới cất đi vũ khí trong tay, nói với đoàn người:
"Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống đi! Chúng ta vào thành!"
Tiêu Nhạc nhỏ giọng kinh hô, thanh âm tràn đầy lo lắng: "Nhưng mà…"
Doãn Nguyệt nâng tay, ngăn cản lời nói của hắn, dẫn đầu bước vào thành.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt hiện rõ do dự cùng sợ hãi, cắn răng một hồi, lấy hết dũng khí đi theo Doãn Nguyệt.
Tịch Thần cũng không nhanh không chậm mà theo sát mọi người, như là cảm nhận được cái gì, nàng thoáng quay đầu nhìn lại nơi cửa thành đã biến mất, nhưng không thấy có khác biệt gì.
Khẽ nhíu mày, nàng lúc nãy dường như cảm thấy có ai đó đang nhìn chính mình!
Lắc lắc đầu, nàng không lại chú ý phía sau, chỉ là thả ra tinh thần lực cảnh giác bốn phía.
Đi vào trong rồi, mọi người lúc này mới nhìn rõ hết xung quanh, đây là một ngôi cổ thành, kiến trúc nguy nga cổ xưa, lúc này bởi vì đèn lồ ng chiếu rọi, càng khoác lên một vẻ huyền bí mờ mịt, tràn đầy cảm giác không chân thật.
Người người qua lại, tiếng nói cười nhộn nhịp, nhưng mà mọi người đều không cảm thấy ấm áp.
Ngược lại chỉ có lạnh lẽo, không nhân khí.
Mọi người đều không biết cảm giác này là sao thế này? Nhưng mà trực giác nói cho bọn họ, không thể ở nơi này quá lâu.
Đi ngang qua một tòa tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, trong quán đã có nhiều người ngồi, rôm rả nói chuyện.
Đoàn người không có tính toán dừng lại, nhưng mà một vị trung niên nam nhân đã chặn đường của bọn họ, cánh tay hợp thành tư thế mời, đối với bọn họ nói:
"Hoan nghênh khách quan đến với Mộng Điệp Quán, mời các vị ghé chân dừng lại, nếm thử món ăn đặc sắc của quán, nơi này của chúng ta có rượu Bách Hoa hương thơm ngào ngạt, rượu Ngàn Năm mùi vị lưu luyến không quên, rượu Vô Ưu một giọt quên sầu,…"
Đoàn người dừng lại, hai mặt nhìn nhau, sau đó thống nhất bước vào quán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!