Chương 34: Ngũ Sắc Ngọc Bội

Mà Tịch Thần thì lưng dựa vách tường, dáng ngồi xếp bằng thập phần đoan chính, nàng đưa mắt quan sát hành động của những người này, trong lòng vậy mà sinh ra một tia hâm mộ.

Từ việc bọn họ quan tâm lẫn nhau, hỏi han ân c ần sau khi tỉnh lại, cho đến những cái ôm thắm thiết mừng rỡ vì tránh khỏi tai nạn, hơn nữa những câu nói cười đùa, đều khiến cho nàng bất chợt hoảng hốt và hoài niệm.

Mấy chục năm cô độc ở kiếp trước, nàng luôn là một thân một mình, không có bằng hữu, không có thân nhân.

Nàng vốn tưởng rằng mình phải quen rồi, nhưng hiện tại khi chứng kiến sự nhiệt thành của những người xa lạ, sự mất mát cứ thế mà trỗi dậy không kịp báo trước.

Cũng không nói rõ được là bị tình cảm của khối thân thể này chi phối hay là do chính nàng?

Bởi vậy, khi mà ba người Doãn Nguyệt, Mẫn Lan, Mẫn Điệp đến gần thì thấy rõ ánh mắt của thiếu nữ kia có một chút mờ mịt như sương mù.

Doãn Nguyệt chủ động tới gần, sau đó tự giác kéo hai thiếu nữ bên cạnh ngồi xuống cùng mình, sau đó nàng mới hỏi:

"Xin chào! Ngươi là lính đánh thuê mới gia nhập sao? Trước kia ta chưa từng thấy qua ngươi nha!"

Kỳ thật sau khi đối mặt gần thì Doãn Nguyệt mới phát hiện thiếu nữ này còn rất trẻ tuổi, hơn nữa lạ mặt.

Vì vậy nàng mới thử thăm dò hỏi, bởi vì người đối diện vậy mà không có mặc trang phục dành cho lính đánh thuê.

Tịch Thần phục hồi tinh thần lại, ánh mắt dần có tiêu cự, nghe Doãn Nguyệt hỏi vậy nên nàng cũng mở miệng trả lời:

"Không! Ta không phải lính đánh thuê, ta chỉ là người thám hiểm."

Đối với câu trả lời này thì cả ba người Doãn Nguyệt đều sửng sốt và kinh ngạc, bọn họ chỉ nghĩ tới có thể là Tịch Thần không thích mặc trang phục thống nhất của lính đánh thuê hoặc là điệu thấp chẳng hạn, nhưng nào có ngờ sự thật là cái dạng này.

Không trách các nàng đều có chung suy nghĩ như vậy, bởi vì hầu hết người đi vào Địa Hoang Chiến Trường đều là lính đánh thuê.

Hoặc là có nhiệm vụ cần làm, hoặc là muốn tầm bảo, địa hình nơi này còn khắc nghiệt khô cằn, cho nên tiểu thư đại tộc là sẽ không bao giờ bước chân chạm tới.

Đến nỗi người thám hiểm, không phải là không có, nhưng đại đa số là ôm đoàn mà đi, nào có giống như Tịch Thần, dám một mình hành tẩu.

Mẫn Điệp ánh mắt phát sáng nhìn Tịch Thần, vọt miệng hỏi:

"Tiểu muội muội, ngươi là đi cùng người nhà sao?"

Kỳ thật đối với Mẫn Điệp hỏi câu này, ngay cả Mẫn Lan và Doãn Nguyệt đều cảm thấy có chút đường đột, nhưng đã hỏi ra nên không cách nào thu hồi, vì thế hai người chỉ có thể mắt trông mong nhìn Tịch Thần, hàm ý xin lỗi.

Tịch Thần quan sát thấy biểu hiện của ba người, nàng cũng không giận dỗi hay khó xử gì mà bình thản nói:

"Không! Ta đi thám hiểm một mình!"

Hai người Mẫn Lan, Mẫn Điệp kinh ngạc trợn tròn mắt, dáng vẻ không thể tin được.

Chỉ có Doãn Nguyệt là còn duy trì bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, vì để chứng thực suy nghĩ trong lòng mình nên nàng hỏi:

"Tiểu muội muội, ta có thể mạo muội hỏi một câu, ngươi làm sao mà cứu được chúng ta ra khỏi động của yêu nhện không?"

Mẫn Lan và Mẫn Điệp đã quá quen với tác phong hành xử của đoàn trưởng nhà mình nên không có một chút nào kỳ quái, ngược lại còn mỉm cười, ánh mắt mong đợi nhìn Tịch Thần.

Mà Tịch Thần thì lại là ngạc nhiên cực kỳ, ánh mắt lóe qua một tia sáng chớp động, trong lòng không khỏi tán thưởng.

Trăm nghe không bằng một thấy, đoàn trưởng Dạ Nguyệt binh đoàn quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, ngay cả cách nói chuyện đều thẳng thắn như vậy, không một chút quanh co lòng vòng.

Bất quá, thưởng thức về thưởng thức, nhưng Tịch Thần cũng không nghĩ nói hết sự thật, phô trương thanh thế, nàng chỉ là khiêm tốn gật đầu, tỉ mỉ giải thích:

"Lúc ta đến nơi này thì chỉ thấy rất nhiều bao quấn quanh bởi sợi tơ, vì tò mò nên mới dùng vũ khí rọc ra, không ngờ lại thấy được mọi người ở trong đó.

Thật chỉ là trùng hợp thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!