Dõi mắt về phía xa đều là sa mạc cát vàng, khói bụi mù mịt và bầu trời mang đậm hơi sương.
Tịch Thần kéo chặt áo khoác, cả khuôn mặt và tóc tai đều được giấu dưới lớp mũ trùm đầu đen kịt.
Chất vải thấm ướt mồ hôi thít chặt vào da thịt, tạo nên một sự bứt rứt đến khó chịu, làm cho Tịch Thần phải liên tục khởi động ma lực tạo nên một luồng gió nhẹ xoay quanh mình, mới chịu nổi giữa khí trời ác nghiệt như thế này.
Mới đi được không bao lâu mà cánh môi của Tịch Thần đã khô khốc vì mất nước, đôi giày bị sự nóng dai dẳng của cát đất thiêu cho rách tung tóe, nàng đoán không bao lâu nữa nó sẽ hỏng mất.
Và hơn thế cả, tà áo bào đen mặc dù có pháp trận duy trì, chống chọi được sự hủy hoại từ thiên nhiên nhưng không phải có thể kéo dài mãi được.
Chỉ cần nhìn vào màu áo đã sờn và phai bạc của nó thì liền biết độ chịu đựng của nó đã sắp đến cực hạn.
Tịch Thần đưa tay quệt đôi mắt cay xè, chậm rãi nhíu thành một đường nhỏ nhìn đến quang cảnh xung quanh, toàn là cát với đất, chẳng thấy nổi một người hay bóng cây ngọn cỏ để có thể trú lại vài giây.
Nàng khẽ thở dài, có một chút hối hận vì nàng đã vội vã xâm nhập hiểm địa mà không có bản đồ trong túi.
Quả thật là thất sách!
Nhưng, tới rồi thì cũng đã tới, Tịch Thần chỉ biết cắn răng chịu đựng, vừa đi vừa đếm bước chân, trong lòng khẽ đo đạc diện tích của sa mạc này.
Rống!
Bỗng nhiên giật mình ngay tức khắc, bản năng cảm nhận được nguy hiểm khiến cho Tịch Thần dừng lại hành động đếm bước chân, thân thể đổ rạp về phía trước và nằm sấp xuống, vừa lúc đó thì một vật thể to đùng cứng rắn sượt qua đầu nàng, đập vào mặt đất phía trước một tiếng "ầm vang" thật lớn.
Cát đất bị đập phân ra thành hố to chừng nửa mét, gió bụi quay cuồng.
Trong lòng hơi kinh hãi, Tịch Thần nhanh chóng vận dụng [Tật Phong Thuật] chạy ra chỗ hung hiểm này, sau đó quay đầu nhìn lại thì thấy một con vật với cái đuôi to và nặng nề như cục đá đang nằm chình ình phía sau lưng, phần đầu của nó chui lên mặt hố, nửa phần còn lại vẫn chưa đi lên tới.
Tịch Thần híp mắt lại, ánh mắt đối đầu với đôi con ngươi đỏ rực hung tàn của con vật kia.
Hình dáng của nó tựa như bò sát, hai chân trước thô to như cây trụ, trên thân bao bọc bởi lớp vảy bạc cứng rắn, ôm trọn từ đầu cho tới đuôi chỉ chừa ra cặp mắt, dưới ánh nắng vàng mạ lên một tầng quang mang.
Đặc biệt là cái đuôi của nó dài đến năm mét, cứng rắn và sắc bén như đá.
Mắt thấy nó lại chuẩn bị vung đuôi tập kích nàng, Tịch Thần sử dụng tinh linh ngữ quát mạnh:
"Yêu thú vô tri, ta không xâm nhập địa phận của ngươi, cũng không bắt chẹt tổn thương gì ngươi.
Cớ sao lại vô duyên vô cớ mà công kích ta?"
Nàng không phải người thích sát nghiệt, hễ gặp được yêu thú nào là muốn tận diệt cho hết hoặc thu làm mình dùng.
Mà ngược lại, nếu chúng nó không đụng tới nàng thì nàng cũng coi như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng nếu chọc tới nàng thì...
Cự thạch thú thấy nàng vậy mà biết thú ngữ thì kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng bản tính hung hãn bị cảm nhiễm từ lâu khiến cho nó hùng hổ dọa nạt:
"Một nhân loại như ngươi thì biết cái gì.
Cả cái sa mạc này đều là địa bàn của ta.
Muốn đi ra khỏi đây thì đầu tiên bước qua xác ta đã!"
Tịch Thần nghe âm điệu khàn khàn lớn lối, hống hách không coi ai ra gì kia thì chỉ lạnh mặt, nhíu mày bỡn cợt:
"Một yêu thú nho nhỏ mà phách lối ghê nhỉ? Vậy thì thử xem bản lĩnh của ai lớn hơn?"
"Nhân loại ngu xuẩn!" Ánh mắt xẹt qua miệt thị khinh thường, cự thạch thú mắng một tiếng rồi vung cái đuôi bễ nghễ của nó lên, "vút" một tiếng xé gió lại lần nữa công kích Tịch Thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!