Kỳ Văn Thư loạng choạng từ trong bệ ngồi bò ra, sắc mặt đỏ bừng và tóc tai thì rối bời, bộ dạng này khiến cho hắn ngồi co ro lại một góc và lúng túng không thôi, chọc cho Trình Ý Lan che miệng cười khúc khích.
Kỳ Văn Thư càng thêm quẫn bách, xấu hổ nói:
"Ý Lan, muội đừng cười nữa mà..."
Trình Ý Lan nhanh chóng ngưng bặt âm thanh, nhìn Kỳ Văn Thư một hồi rồi ra vẻ trầm tư nói:
"Không cười không cười...! muội nghiêm túc đây.
Thư ca ca! Huynh nên dắt tiểu Nhã rời đi đi, nơi này đã không an toàn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ lật tung lên, tuyệt đối không tha cho huynh đâu."
Biểu cảm của Kỳ Văn Thư cũng trầm xuống, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ kinh ngạc và nhìn chằm chằm thiếu nữ ngồi đối diện:
"Lần này thật may mà có muội trợ giúp, nếu không ta không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng sao muội lại ở đây và biết ta đang gặp nguy hiểm?"
Trình Ý Lan nâng lên đôi mắt u buồn, ũ rũ nói:
"Cha muội bị người ta hạ độc, tình thế nguy cấp mới bảo muội đến nhà đại bá để xin thuốc.
Muội có ở lại vài hôm, trong lúc vô tình thì nghe được kế hoạch của bọn họ, muội tò mò đi theo thì phát hiện một quyển sổ gạch chéo, trong đó có tên huynh.
Muội liền biết huynh đã xảy ra chuyện nên luôn tìm kiếm mấy ngày nay, ai ngờ lại gặp được ở trên phố."
Kỳ Văn Thư nghe được thì kinh hoàng, ánh mắt nhìn thiếu nữ có chút khác lạ.
Rốt cuộc là nàng lấy dũng khí từ đâu ra mà dám cả gan nghe lén trưởng bối nói chuyện.
Bất giác lạnh sống lưng, Kỳ Văn Thư lo lắng hỏi:
"Muội có bị phát hiện không? Hơn nữa, tình hình của bá phụ thế nào rồi?"
Trình Ý Lan thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực bình định nỗi lòng hoảng sợ, đè thấp giọng nói:
"Bọn họ lúc ấy đang bàn tính hăng say, nên có lẽ không phát hiện muội đứng ngoài cửa nghe lén.
Muội cũng biết chuyện động trời này mà tiết lộ ra ngoài thì sẽ gây ra họa sát thân.
Nên ngay cả trưởng lão đi theo thân cận muội cũng không dám nói.
Còn tình hình cha muội cũng không biết thế nào, đường sá xa xôi, muốn truyền lại tin tức cũng không dễ dàng, nên muội phải gấp rút trở về đây này!"
Kỳ Văn Thư gật đầu, khẽ vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy đã tới ngoại ô nên nói lời từ biệt:
"Ý Lan, gần đến nhà của ta rồi, ta đi trước nha! Cảm ơn muội về ân tình lần này.
Khi nào có cơ hội ta sẽ báo đáp cho muội.
Muội về nhà cẩn thận! Thay mặt ta hỏi thăm bá phụ và bá mẫu nha!"
Trình Ý Lan có chút kinh ngạc, trước khi Kỳ Văn Thư muốn rời khỏi xe thì nhíu mày hỏi:
"Thư ca ca, chẳng lẽ huynh không nghi ngờ muội một chút nào sao? Dù gì thì muội cũng là cháu gái của Thành chủ, có quan hệ máu mủ ruột rà...! huynh không sợ muội sẽ lật mặt và tiết lộ nơi ở của huynh à?"
Kỳ Văn Thư bật cười, giơ tay đập nhẹ vào vai của thiếu nữ có đôi mắt sáng ngời đối diện, bâng quơ nói:
"Nếu muội muốn hại ta thì đã không giúp ta trốn ra khỏi thành rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!