Chương 187: Quỷ cốc tùng lâm 2

Cứ như thế, Ma Đằng liên tục xông pha ở chiến trường phía trước, gạt ngã và đẩy lùi vô số cây cối. Trận pháp thiên nhiên trở nên rối loạn và lộ ra con đường sinh cơ chân chính. Khi đó, bản thể của nó sẽ an ổn mà mang Tịch Thần vượt qua sở hữu chông gai.

Còn Tịch Thần thì ở phía sau vừa sử dụng ma lực trợ giúp Ma Đằng chiến đấu, vừa hoá độ cho các linh hồn của thực vật bị tai bay vạ gió. Nếu có gốc thực vật nào chưa hoàn toàn bị hủy hoại căn cơ thì nàng đều đóng băng lại rồi thu vào trong Ma Pháp Hộp, chờ sau này nếu phát hiện địa hình thích hợp thì sẽ đem chúng nó gieo xuống đất, giúp chúng nó tái sinh một lần nữa.

Hơn một tiếng trôi qua, con đường mà bọn họ đi càng ngày càng rộng thoáng, hàng cây Tùng rậm rạp đang lùi dần về phía sau lưng.

Tiểu Đằng cũng dừng lại sở hữu công kích sắc bén, chỉ chừa lại một nhánh dây mây đi phía trước dò đường. Tịch Thần nghe giọng điệu phấn khích của nó vang lên:

"Chủ nhân, chủ nhân! Chúng ta sắp ra khỏi Quỷ Cốc Tùng Lâm rồi!"

Tịch Thần nghe vậy, hỏi:

"Còn khoảng bao xa nữa vậy tiểu Đằng!?"

Tiểu Đằng lập tức hí hửng đáp lại:

"Chỉ còn tầm hai

- ba dặm thôi, chủ nhân!"

Hai

- ba dặm? Vậy xác thật là không xa lắm, nếu nàng vận dụng Tật Phong Thuật thì chưa đầy nửa khắc cũng đã tới nơi.

Suy nghĩ một lát, Tịch Thần vuốt v e lòng bàn tay trái và nói:

"Cảm ơn tiểu Đằng đã mang ta ra khỏi Quỷ Cốc Tùng Lâm, ngươi thu nhỏ bản thể và trở về Cửu Cung Khoá tiếp tục học tập đi nào. Đoạn đường kế tiếp, ta đi một mình cũng được!"

"Tuân lệnh chủ nhân!" Ma Đằng ngoan ngoãn nghe lời, lập tức thu nhỏ bản thể và trở về ấn ký nơi lòng bàn tay của Tịch Thần.

Tịch Thần miết nhẹ chiếc nhẫn màu xanh lục ở ngón giữa của bàn tay trái, hơi hơi mỉm cười vừa lòng.

Ai có thể nghĩ đến, thứ vừa làm mưa làm gió trong Quỷ Cốc Tùng Lâm, đánh cho từng hàng cây Tùng rơi rớt tan tác, đồng thời phá hủy thiên nhiên vây trận lại là một tiểu thực vật nho nhỏ như thế này đâu?

Cũng là lúc này, Tịch Thần mới hoàn toàn thấy rõ sức chiến đấu của Tiểu Đằng kh ủng bố như thế nào.

So với lúc ở trong Thiên Thu Hoạ thì nó quả nhiên đã tiến bộ vượt bậc. Âu cũng là nhờ hoạ được phúc khi nuốt phải pháp tắc của Cửu Cung Khoá Linh.

Tịch Thần suy ngẫm xong thì tiếp tục lên đường, lần này không có tiểu Đằng dò đường ở phía trước, cho nên nàng trực tiếp phóng thích tinh thần lực để quan sát mọi thứ xung quanh.

Tuy rằng đã rời khỏi địa phận của Quỷ Cốc Tùng Lâm rồi, nhưng thực vật ở xung quanh vẫn còn rậm rạp và dày đặc lắm, chỉ có điều chúng an tĩnh và không hiếu chiến như các gốc cây Tùng thôi.

Hơn nữa, nàng còn phát hiện vài chủng loại dược thảo mọc thành cụm. Cho nên khi đi qua chúng, nàng đều sẽ hái và dọn tiến vào trong kho hàng của chính mình.

Nguyên liệu để luyện dược, có ai sẽ ngại nhiều đâu?

Nhưng đa số đều chỉ là dược liệu thông thường, không phải loại hiếm có. Mà đoạn đường đi tới của nàng cũng cực kỳ thuận lợi, không gặp phải trắc trở hay các hiện tượng lạ gì nữa.

Tịch Thần âm thầm cảm thán, so với hành trình đầy bất ngờ và thử thách vì có Thiên Đạo nhúng tay khi ở Hoang Vực Giới, thì quá trình hiện tại mới tính là bình thường.

Nàng lại không phải vạn nhân mê, không phải con cưng của Thiên Đạo, cho nên nguy hiểm cùng kỳ ngộ, đâu phải lúc nào cũng tới phiên nàng gặp phải!

Chỉ là, vừa mới suy nghĩ như vậy xong, thì Tịch Thần lại nghe được một tiếng gầm lên đầy giận dữ của một thiếu nữ.

"Cút ngay!!!"

Chẳng cần dùng đến tinh thần lực, chỉ nghe âm thanh là Tịch Thần đã biết giọng của tiểu cô nương ở ngay trước mắt, khoảng cách không tới năm mươi mét. Bởi vì cách tán lá rậm rạp nên bên kia tạm thời không ai phát hiện ra nàng.

Vì vậy, nàng không khỏi dừng lại bước chân, vì bảo hiểm nàng thi triển pháp thuật mới học của hệ Hắc Ám lên người mình. Thuật này có tên gọi [Liễm Ảnh], tác dụng trong bao lâu tùy thuộc vào ma lực của người thi triển. Pháp thuật này như cái tên của nó, giúp nàng thu liễm hết tất cả hơi thở và bóng dáng của mình, khiến người khác khó có thể nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!