Chương 15: Kỳ Tiểu Nhã

"Ca ca, lần này sao huynh đi đâu mà lâu về thế? Muội nhớ huynh muốn chết luôn rồi!" Kỳ Tiểu Nhã tham lam vòng tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Kỳ Văn Thư, hít hà cái mũi nhỏ, còn nước mắt thì chảy tèm lem.

Kỳ Văn Thư buồn cười vuốt đầu cô em gái nhỏ của mình, giọng nói chứa chan một sự bất đắc dĩ:

"Ca ca có chút chuyện cần phải xử lý nên về hơi muộn so với dự tính.

Muội ở nhà vẫn bình thường chứ? Có ai tìm đến quấy rối không?" Điều làm hắn sợ hãi và thấp thỏm nhất chính là liệu Lâm gia có tìm đến muội muội của hắn để diệt cỏ tận gốc luôn không.

Nhưng hiện tại hắn thấy nàng bình an thế này, có lẽ là Lâm gia không chú ý tới một nhân vật nhỏ bé như nàng.

Nghĩ như vậy, trong lòng Kỳ Văn Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mà Kỳ Tiểu Nhã nghe vậy thì híp mắt cười khẽ, đôi con ngươi long lanh tựa như sao trời, cực kỳ vui vẻ nói:

"Ca ca yên tâm, muội biết cách chăm sóc cho mình mà, đoạn thời gian này muội nghe lời dặn dò của huynh nên không đi đâu hết, cũng không có ai tìm đến luôn.

Thời gian rảnh rỗi đến mức muội có thể đọc xong mười quyển sách, mãi đến giờ vẫn còn dư vị về những câu chuyện trong đó.

À đúng rồi! Chu đại ca đâu? Huynh ấy không về cùng ca ca sao? Còn có A Tam, A Tứ, A Ngũ ca nữa.

Bọn họ đều đi đâu cả rồi.

Bình thường một đám nhộn nhịp lắm mà, vừa về tới đã gõ muốn banh cửa nhà của chúng ta rồi!"

Sống lưng của Kỳ Văn Thư bỗng chốc cứng đờ, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt láo liên với vẻ chờ mong và khấp khởi của muội muội thì lồ ng ngực bỗng nghẹn ngào, như có một cục đá to chèn vào đó, làm hắn thở đều không thở nổi.

Kỳ Tiểu Nhã đợi lâu mà không thấy anh trai của mình trả lời, vì vậy bất mãn ngẩng đầu lên, chu môi định nói gì thì thấy sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của Kỳ Văn Thư, làm cho lòng nàng cũng trầm xuống, lo lắng và hoảng loạn:

"Ca ca...! ca ca! Huynh sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho muội nghe đi! Có phải bọn họ đã gặp chuyện gì không may rồi không?"

Kỳ Văn Thư nuốt ngược nghẹn ngào vào trong, cố nở một nụ cười gượng gạo, trấn an cô nàng với giọng điệu khàn khàn:

"Muội đó! Suốt ngày suy đoán linh tinh, toàn nói chuyện quái gở thôi! Chu đại ca của muội lợi hại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì cho được.

Huynh ấy chỉ là nhận một nhiệm vụ khác, có A Tam bọn họ cùng đi nữa.

Bởi vì gấp rút nên chưa kịp ghé nhà chào hỏi muội thôi."

Hắn sợ nếu nói ra sự thật thì muội muội của hắn sẽ sốc mà ngất đi mất.

Thôi! Cứ để nàng tiếp tục vô tri, cái gì cũng không biết như vậy thì sẽ hạnh phúc hơn.

Nỗi đau dày vò để một mình hắn gánh chịu là được.

Kỳ Tiểu Nhã mặc dù cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng không hề nghĩ nhiều, hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của anh trai mình.

Hai người lâu ngày gặp lại, hàn huyên quên trời quên đất, quyến luyến không chịu buông ra.

Cuối cùng vẫn là Kỳ Tiểu Nhã dâng lên gương mặt đỏ bừng, lè lưỡi muốn thoát ra:

"Ca ca...! huynh ôm muội chặt quá, muội sắp đứt hơi rồi!"

"A! Tiểu Nhã...! ca ca xin lỗi!" Kỳ Văn Thư lúng túng buông người ra, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ và nói bằng giọng áy náy.

Mà lực chú ý của Kỳ Tiểu Nhã lúc này đã vượt qua bả vai của Kỳ Văn Thư, nhìn đến một vị thiếu nữ ăn mặc quái dị đang đứng đằng sau, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bọn họ.

Kỳ Tiểu Nhã hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó thì tràn đầy đề phòng hỏi:

"Ngươi...! ngươi là ai? Vì sao đứng sau lưng nghe lén huynh muội bọn ta nói chuyện, ngươi có ý đồ gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!