Cùng lúc đó, ở thế giới phía ngoài Hoang Vực đang diễn ra một hoạt động năm năm mới có một lần của cả đại lục Thần Châu.
Tầm bảo thám hiểm
- địa điểm là ngọn núi phía nam Thần Châu, danh gọi Ngạc Sơn bí cảnh!
Từ xa nhìn lại, ngọn núi có hình dáng năm bàn tay nhọn hoắt dạt ra nhau và chĩa thẳng lên trời, tạo cho người nhìn một sự chấn động mãnh liệt và hùng vĩ của thiên nhiên.
Tuy rằng tòa núi này có năm đỉnh khác biệt, nhưng thực chất lối đi vào chỉ có một, nó nằm ở trung tâm của tất cả, đất rộng mênh mông như một quảng trường, được khu rừng mang hình cánh cung bao bọc lại.
Tương truyền, trong núi có bí cảnh, bảo vật quý hiếm nhiều vô số kể làm cho người ta vừa nghe đến đã thèm nhỏ dãi, không chịu khống chế mà muốn đi vào.
Nhưng Ngạc Sơn này có một quy luật, hễ cứ năm năm thì mới mở ra một lần, mỗi lần mở sẽ có ba tháng cho phép người vào trong thám hiểm.
Kết thúc ba tháng sau, cấm chế ở cửa động sẽ hiện ra, ngăn cấm người từ ngoài vào và ngược lại
- người đã vào bên trong cũng ra không được.
Không chỉ thế, mà cánh rừng hình vòng cung sẽ thu hẹp lại phạm vi, tựa như có một trận pháp khổng lồ chuyển đổi phương vị, người lạc trong khu rừng này sẽ không nhận ra được đâu là nam bắc, chết dần chết mòn ở bên trong đó.
Cho nên, người vào thám hiểm hay người thân chờ ở ngoài, đều phải trở ra trước khi bí cảnh đóng lại hoàn toàn.
Hiện tại, đã là ngày thứ hai đếm ngược, chuẩn bị kết thúc hành trình ba tháng dài đăng đẵng.
Bên ngoài cửa động tụ tập rất nhiều người, có kẻ thì cắm trại dựng lều, cũng có người đơn độc ngồi trên mõm đá chờ đợi.
Có đi theo đoàn thì cũng có người đơn lẻ, tuổi tác không giống nhau.
Nhưng có một nét tương đồng, là trên khuôn mặt ai cũng hiện đầy cảm xúc lo lắng, bất an, thấp thỏm và dư vị mong chờ.
Chờ đợi trong mỏi mòn, Ngạc Sơn bí cảnh cuối cùng có động tĩnh, ánh sáng thấp thoáng ẩn hiện, một người thiếu niên trẻ tuổi khoác trường bào xanh lam phiêu dật, khí chất điềm tĩnh bước ra.
Có người mắt tinh phát hiện thân phận của thiếu niên thì liền kinh hô:
"Nhìn kìa! Người đầu tiên ra sớm nhất vậy mà lại là tiểu tử nhà họ Tống, thật là không ngờ tới."
Có người tiếc nuối thở dài:
"Cũng trong vòng dự đoán mà, thiên phú của Tống Thanh Dật vẫn luôn đi đầu trong lớp tiểu bối năm nay.
Người ta là thiên chi kiêu tử, chúng ta không thể so với, chỉ mong con cháu của chúng ta bình an ra tới là tốt rồi, thứ hạng không phải rất quan trọng".
Giống như tự an ủi chính mình, nhưng trên mặt người nọ vẫn hiện lên vẻ mất mát.
Dần dần, người ở trong động đi ra càng nhiều, đa số là nam nữ còn tuổi trẻ, trên mặt hiện lên vẻ mỏi mệt đan xen chút nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn dáng vẻ, ai cũng đều có thu hoạch.
Mỗi lần có người đi ra, bên ngoài sẽ có một hồi thảo luận sôi nổi!
Trời mọc trời lặn, hoàng hôn rồi bình minh, chớp mắt đã là đêm cuối cùng.
Những thiếu niên thiếu nữ ra trước đều đã được người nhà đón về, cho nên quảng trường lúc này đây có phần vắng lặng đìu hiu, chỉ còn lại một số người chưa chấp nhận bỏ cuộc, vẫn một mực chôn chân chờ đợi người thân trở về.
Nhưng ánh mắt đã dần chết lặng, ỉu xìu ngồi lặng người đón gió lạnh.
Ở một góc khuất gần cửa động, có hai lão nhân đi qua đi lại, sắc mặt đồng thời hiện lên vẻ lo lắng và khẩn cấp.
Lão giả mặc trường bào màu xanh sẫm nói với vẻ nôn nóng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!