Ta cười nhạt: "Tiêu Tư Duệ không phải kẻ tầm thường, ba ngày nữa nếu hắn thắng, hắn nhất định sẽ giết ta, nếu ta thắng…"
Thu Mặc nói: "Ta dù sao cũng sống chết có nhau với tiểu thư."
Ta cười: "Năm nay ngươi cũng mười lăm rồi, chẳng lẽ không để ý đến công tử tuấn tú nhà nào sao?"
Thu Mặc liếc nhìn ta: "Ta để ý Vương gia rồi, tiểu thư có bằng lòng không?"
Ta nhướng mày: "Không chịu!"
Thu Mặc hừ ta một tiếng: "Vương gia chẳng phải chỉ có vẻ ngoài đẹp hơn chút thôi sao? Tính tình thất thường, có gì tốt chứ?!" Nàng khẽ lẩm bẩm: "Tiểu thư thật là cố chấp, kinh thành bao nhiêu công tử thanh quý, chẳng phải đều đẹp hơn Vương gia sao? Nếu gả cho người khác, ai dám khiến chúng ta chịu khổ?"
Ta không vui: "Ngươi lẩm bẩm gì đó?"
Thu Mặc ngơ ngác nhìn ta nói: "Ta nói, đợi giết Vương gia rồi, tiểu thư hãy thích người khác đi."
Ta liền cười: "Được." Ta liếc nhìn nàng: "Này, tên thị vệ bên cạnh Tiêu Tư Duệ, gọi là gì nhỉ, Khúc Uy phải không, ngươi thấy sao?"
Thu Mặc hừ một tiếng: "Hắn là người của Vương gia, không liên quan gì đến ta."
"Có phải ngươi giận hắn lần trước mang điểm tâm cho Huệ Tâm không?"
Thu Mặc liếc nhìn ta: "Phu quân của ta, cả đời này chỉ có thể có một mình ta, hắn mà cấu kết với người khác, ta sẽ giết cả hai."
Ta cười lớn, đứng dậy từ trên ghế mềm chỉ vào nàng: "Ngươi còn nói ngươi không thích Khúc Uy! Đã kêu phu quân rồi kìa!"
Thu Mặc sốt ruột kéo ta nằm xuống: "Ta không nói hắn! Ta đang nói phu quân tương lai của ta!"
Ta cười hì hì kéo nàng: "Thu Mặc, ngươi cũng sắp cập kê rồi, hôm nay ta vẫn là trắc phi Tư Cần Vương, ta sẽ làm chủ hôn cho hai người, các ngươi đến núi Vụ Tùng…"
Thu Mặc ngắt lời ta: "Ta không đi đâu hết! Khúc Uy cũng giống Vương gia, trăng hoa ong bướm, bọn họ đều không phải người tốt!" Nàng hừ ta một tiếng: "Ta mới không ngốc như tiểu thư, biết rõ là hố lửa còn nhảy vào! Ta gả cho ai cũng không gả cho Khúc Uy!"
"Nhưng…"
"Năm tuổi ta đã bị phụ mẫu bán vào kỹ viện, là tiểu thư đã mua ta về, cả đời này ta không nhận ai hết, chỉ nhận một mình tiểu thư!" Thu Mặc trừng mắt nhìn ta: "Nếu người chết, ta sẽ đi ám sát Vương gia, cùng lắm thì chết dưới tay hắn."
Ta thở dài: "Ngươi cũng có thể đi quyến rũ Khúc Uy, dụ dỗ hắn bỏ trốn là chặt đứt cánh tay của Tiêu Tư Duệ, cũng coi như báo thù cho ta rồi."
3
Yến tiệc Nguyên Tiêu.
Ta ở bên cạnh Tiêu Tư Duệ cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn không cho ta uống rượu, ngay cả chút hoa quả hơi lạnh hắn cũng gạt ra khỏi tay ta, ta thật sự không nhịn được nữa, khẽ quát hắn: "Đứa bé này chàng căn bản không định giữ lại, đưa rượu cho ta!"
Tiêu Tư Duệ đưa bầu rượu ra xa hơn: "Không có rượu."
Ta hít sâu một hơi, đứng dậy cười nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu: "Bệ hạ, nương nương, thần thiếp muốn đi dạo Ngự hoa viên."
Hoàng hậu cười: "Cái tính không ngồi yên này e là không sửa được rồi, đi đi."
Ta ở Ngự hoa viên vô tình gặp hai cung nữ, liền vẫy tay gọi họ đến gốc cây phong đỏ kia giúp ta đào đất.
Ta và Tiêu Tư Duệ hồi nhỏ đã chôn rất nhiều rượu ở gần đây, lúc đó hắn nói sau này khi đại hôn sẽ cùng ta uống rượu giao bôi, hôm nay mọi người cùng nhau xuống hoàng tuyền, trước khi chết uống một hai vò cũng coi như bù đắp cho sự tiếc nuối của ngày đại hôn.
Tiêu Tư Duệ mất mẫu thân năm chín tuổi, mẫu thân ta sinh ta ra rồi qua đời, cho nên hồi nhỏ hai chúng ta đều lớn lên dưới gối Hoàng hậu.
Ta từ nhỏ đã thích múa đao, bày binh bố trận, Hoàng hậu nương nương cũng chiều chuộng, liền mặc kệ ta coi mấy trăm cung nữ như ám vệ để huấn luyện.
Hai năm nay Hoàng thượng sủng ái Phương quý phi, Hoàng hậu nương nương lo lắng nên đã cho ta lệnh bài tùy ý ra vào cung cấm, đám cung nữ ám vệ dùng để dỗ ta vui vẻ này cũng trở thành tai mắt giám sát Phương quý phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!