Vì ta lỡ miệng mắng người, phụ mẫu phạt ta phải chép sách.
"Nhưng con đâu có nói sai."
Ta không phục.
Thế nhưng phụ mẫu bảo, trong lòng có thể nghĩ vậy, nhưng không thể nói ra.
"Thời thế này đối với nữ nhi rất hà khắc, dù gì bọn họ cũng là trưởng bối. Con lỡ lời, bị người ta nắm thóp, e sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Cẩm nhi, con phải hiểu rằng, trong thời buổi này, lời đồn đại có thể nhấn chìm người khác, nhất là đối với nữ nhi."
Chính vì ta là nữ nhi, bị ràng buộc bởi đủ thứ quy định, nên đại bá mới nắm được điểm yếu của phụ mẫu mà tỏ ra ngang ngược như vậy.
Họ chỉ đợi khi phụ mẫu ta không còn con nối dõi để chiếm lấy ruộng đất và sản nghiệp nhà ta.
Mẫu thân đặt tay lên bụng, lo lắng không thôi.
Bà mong có thể sinh thêm một đứa con, nhưng bao năm qua vẫn chẳng có chút tin vui.
Mọi chuyện cũng đều liên quan đến tổ mẫu ta, Lục lão thái.
Năm xưa, khi mẫu thân sinh ta, Lục lão thái phụ trách chăm sóc tháng ở cữ, bề ngoài thì tỏ ra hết lòng săn sóc, nào là hầm gà, nấu trứng gà với nước đường.
Nhưng thực chất, những thứ đó chưa bao giờ đến được bụng mẫu thân, mà đều vào bụng của Lục Tông và Lục Diệu Tổ.
Khi ấy, phụ thân còn đang bận việc làm ăn, chưa kịp trở về. Đến khi người trở về, thấy mẫu thân gầy trơ xương, liền cãi vã lớn với Lục lão thái, sau đó tức tốc đưa mẫu thân và ta rời đi trong đêm.
Cũng chính vì sự hành hạ đó mà mẫu thân bị tổn thương thân thể, bao năm qua không thể hoài thai.
Tam Thất thúc thúc cũng sốt ruột, "Tiếc rằng ta không biết chữa bệnh này."
Thúc ấy biết dùng thuốc, nhưng cũng chỉ chữa được thương tích thông thường, còn chuyện này thì lực bất tòng tâm.
May mắn thay, chẳng bao lâu sau, mẫu thân thực sự mang thai.
Phụ thân vui mừng khôn xiết, cẩn thận chăm sóc mẫu thân, còn dặn dò ta phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được làm tổn thương mẫu thân.
Ta cũng vui lắm, hy vọng mẫu thân sẽ sinh cho ta một đệ đệ thông minh, dễ thương.
Trong thời gian ấy, đại bá Lục Tông lại đến gây chuyện, miệng vẫn nhắc đi nhắc lại nhà ta sẽ tuyệt hậu.
Phụ thân chẳng nói lại, cũng chẳng tranh cãi với hắn.
Ta muốn kể chuyện mẫu thân đã mang thai đệ đệ để hắn đừng vênh váo nữa, nhưng phụ thân lập tức bịt miệng ta lại.
Đợi Lục Tông đi rồi, phụ thân mới dạy ta.
"Đừng nói, Cẩm nhi, con không biết lòng dạ người ta đen tối đến đâu. Việc tốt trong nhà, nhà mình biết là được, đừng nói với kẻ không muốn thấy nhà mình sống tốt."
Ta thực sự hiểu rõ sự độc ác của lòng người vào ngày mẫu thân sắp sinh.
Khi ấy, Lục Diệu Tổ đã cưới vợ, hắn dẫn thê tử tới tiệm nhà ta đòi vải vóc.
Hắn ra dáng chủ nhân, chỉ vào các tấm vải mà bảo cứ lấy hết.
Chưởng quầy không chịu, đuổi hắn ra ngoài, hắn liền đến nhà ta làm ầm ĩ.
Khi nhìn thấy bụng của mẫu thân ta, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ độc ác.
Hắn đẩy mạnh mẫu thân một cái, xong liền bỏ chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!