Khi ta về đến nhà, quả nhiên thấy Lục Tông đang ngồi chễm chệ trong cửa tiệm của ta.
Hắn ngồi như một ông lớn, ra lệnh cho người hầu dâng trà rót nước, còn nhìn ngắm vải vóc như thể tất cả đều thuộc về hắn.
Người làm biết rõ hắn là ai, bèn tỏ thái độ không mấy hài lòng, bảo hắn mau rời đi.
Hắn lập tức vênh váo, "Đồ mắt c.h. ó mà coi thường người! Ta là đại bá của Lục Vân Tịch! Đợi đó, không quá một ngày nữa, toàn bộ nơi này…"
Hắn định nói rằng không bao lâu nữa tin ta chec sẽ đến tai hắn, khi đó tất cả sẽ là của hắn, và hắn sẽ trừng trị người làm ra trò.
Nhưng hắn vừa quay đầu thì nhìn thấy ta.
Ta đứng thẳng tắp, ánh mặt trời chiếu rọi lên người.
Ta nở một nụ cười lạnh lẽo với hắn.
"Lục đại bá, lần trước ăn đòn chưa đủ sao?"
Hắn hoảng hốt bỏ chạy, nhưng vẫn không cam lòng, vừa đi vừa liên tục ngoái đầu nhìn ta.
Nhìn đi, nhìn đi, ngày ngươi đắc ý cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu.
Tam Thất thúc thúc rất nhanh đã quay về, nói rằng mọi chuyện đã giao cho Trương thợ săn và Trần thúc thúc xử lý.
"Bọn cướp cũng có cách của bọn cướp, năm tên kia biết rõ tung tích của đám cường đạo trên núi Hoàng Kỳ. Lão Trần đã dẫn người đi bắt, tiểu thư yên tâm, rất nhanh sẽ có tin tức."
Thúc ấy dặn dò ta nhất định phải luôn ở cạnh Vân Tịch.
"Ta không thể phân thân để bảo vệ cả hai, chỉ khi hai người ở cùng một chỗ, ta mới dễ dàng bảo vệ."
Trước khi nhận được tin tức chính xác về việc tiêu diệt hoàn toàn đám cường đạo, thúc ấy không dám lơ là, càng sợ Lục Tông c.h. ó cùng rứt giậu mà làm ra chuyện khác.
Vì vậy, thúc ấy căng thẳng dõi theo hai tỷ muội ta, sợ rằng chúng ta sẽ gặp chuyện bất trắc.
Ngay cả Tề gia gia cũng nhận ra hắn quá căng thẳng.
"Tam Thất, ngươi làm sao vậy?"
Tam Thất thúc thúc không trả lời, chỉ bảo ông cứ tập trung làm việc của mình.
Chúng ta chờ đợi bảy ngày, cuối cùng tin vui cũng đến.
Quan phủ tại phủ thành đã tiêu diệt toàn bộ đám cường đạo, người của quan phủ sẽ đem thủ cấp của bọn chúng ra thị chúng để cảnh báo dân chúng.
Bá tánh xôn xao bàn tán.
"Cuối cùng quan phủ cũng làm được việc tốt, bọn cường đạo kia làm nhiều chuyện ác, giờ bị giec hết rồi."
"Trước đây hàng hóa của tiệm chúng ta bị bọn chúng cướp, suốt mấy năm trời vẫn không thể gượng dậy nổi."
"Nhà ta cũng vậy, bị chúng cướp hết bạc."
"Như thế cũng chưa là gì. Tiệm dệt của nhà họ Lục còn có tận hai người mất mạng, chỉ để lại một đứa con gái chống đỡ cả gia đình, lại bị thân thích bên nội ức hiếp, thật sự là quá thảm."
Ta chỉ ôm chặt lấy Vân Tịch, trong lòng đủ mọi cảm xúc ngổn ngang.
Ba năm rồi, thù của phụ mẫu cuối cùng cũng đã được báo.
Vân Tịch khóc đến suýt ngất, miệng không ngừng hỏi, "Tỷ tỷ, phụ mẫu có thể an nghỉ rồi phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!