Sau đó, Tam Thất thúc thúc đã ra ngoài một chuyến, tìm gặp kẻ bị Lục Tông mua chuộc và dạy cho hắn một bài học.
Những năm qua, ta không biết thúc ấy có bao nhiêu thủ đoạn, mà thúc ấy cũng chẳng bao giờ nói. Nhưng ta tin thúc ấy tuyệt đối sẽ không hại ta.
Lục Tông thấy mưu kế thất bại, lại quay sang trách mắng ta, nói ta bất hiếu với phụ mẫu.
Ta chỉ đáp rằng ta đã mơ thấy phụ mẫu, họ bảo rất thích mảnh đất mộ phần hiện tại.
"Giờ đây việc làm ăn của ta tốt, sức khỏe của Vân Tịch cũng ngày một khá hơn, tất cả đều nhờ vào phong thủy tốt của mảnh đất ấy. Phụ mẫu ta nói không cần phải dời mộ."
Ta lấy phụ mẫu làm cớ, Lục Tông cũng không thể nói gì thêm.
Chỉ là, hắn đã nảy ra những ý đồ càng độc ác hơn.
Nếu ta không rơi vào bẫy, thì hắn sẽ trực tiếp loại trừ ta.
Hiện tại ta là người đứng đầu gia đình, Vân Tịch còn quá nhỏ. Chỉ cần giec được ta, Vân Tịch không có chỗ dựa, tự nhiên sẽ mặc cho bọn họ thao túng.
Trong một lần ta ra ngoài viếng mộ phụ mẫu, ta đã gặp phải một đám cướp.
Chúng có năm người, đến để lấy mạng ta.
Thấy ta dung mạo không tệ, năm tên cướp ấy đều lộ ra vẻ dâm đãng.
"Con nhóc này trông cũng được đấy, nếu hầu hạ bọn ta vui vẻ, bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Nhưng bọn chúng đã đánh giá thấp sức mạnh của chúng ta.
Ta và Tam Thất thúc thúc hợp sức, bắt sống toàn bộ năm tên cướp.
Chúng dường như chưa từng gặp qua một nữ tử nào giỏi võ đến vậy. Khi ta vung đao c.h.é. m đứt gân chân của một tên, hắn còn ngạc nhiên đến mức không kịp phản ứng.
Lũ ác nhân như bọn chúng, trên tay không biết đã nhuốm bao nhiêu m.á.u, tất nhiên không thể để chúng có cơ hội tiếp tục làm chuyện ác.
Năm tên đều bị ta chặt đứt gân tay gân chân, chuẩn bị giao cho quan phủ xử lý.
Nhưng trước khi giao đi, vẫn còn vài việc cần phải làm.
Tam Thất thúc thúc gọi Trương thợ săn đến cùng thẩm vấn bọn chúng.
Những năm qua, Trương thợ săn vẫn không ngừng truy lùng bọn cướp đã sát hại phụ mẫu ta, nhưng vẫn chưa thành công.
Ông phát hiện ra kẻ thù còn tinh ranh hơn ông nghĩ, chúng liên tục di chuyển khắp nơi, xảo quyệt đến mức không để lại dấu vết.
Ông cảm thấy áy náy với ta, mười lượng bạc cũng không chịu nhận, trả lại hết.
Ta lại một lần nữa đưa bạc, bảo ông đừng cảm thấy có lỗi.
Ông đã bỏ nhiều công sức truy tìm suốt bao năm, không có công cũng có cán, đương nhiên phải nhận số bạc ấy.
Cuộc thẩm vấn nhanh chóng có kết quả, năm tên cướp chẳng có chút cốt khí nào.
"Là Lục Tông. Hắn đưa bạc cho bọn ta, bảo bọn ta đến giec ngươi. Chúng ta cứ nghĩ rằng chuyện này dễ thôi, ai ngờ ngươi lại mạnh đến vậy."
Quả nhiên là hắn.
Mặc dù năm tên kia đã thú nhận, nhưng Trương thợ săn vẫn tiếp tục hỏi thêm vài câu.
"Các ngươi trước đây theo ai kiếm sống? Có từng gặp đám cường đạo trên núi Hoàng Kỳ ngoài phủ thành chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!