Chương 77: Đàn em

Hai người đi ở phía cuối của hàng ngũ, trước sau mấy chục mét đều không có người nào khác.

Thời Lạc vô cùng tự giác bám chặt lấy lưng Đường Kỳ Thâm, thân thể mềm mại trườn lên trên người anh, hai tay vòng qua cổ anh, vừa dễ chịu lại tự tại.

Chút bối rối cùng khẩn trương mới nãy thoáng chốc đã biến mất sạch sành sanh.

Giống như chỉ cần có Đường Kỳ Thâm ở đây, tất cả mọi việc đều không cần cô lo vậy.

Thời Lạc cảm thấy mình được anh lấp đầy chỉ trong nháy mắt, ngước mắt quan sát một chút đã thấy hai người đi được tới sườn núi, thoáng thoáng còn có thể nghe được tiếng kêu rên của đám bạn học đi trước, khó tránh khỏi trong lòng sinh ra chút ưu việt cùng thỏa mãn, thế là cả người liền ngoan ngoãn không chịu nổi, nghiêng nghiêng đầu, rất tự giác tiến tới bên tai Đường Kỳ Thâm hôn hôn mấy cái.

Bước chân leo núi của Đường Kỳ Thâm rất vững vàng, khóe môi nhợt nhạt hơi cong cong lên.

Đây không phải là lần đầu anh cõng cô như thế này, dường như chăm sóc Thời Lạc đã sớm trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của anh vậy.

Còn nhớ rõ trước đó có một lần anh đưa cô về Giang Nam thăm ông bà nội.

Bà nội Đường tuổi tác đã cao, đi đứng không tiện, hầu như sinh hoạt hằng ngày đều phải dựa vào xe lăn, mà đằng sau lưng của bà thì luôn luôn có hình bóng của ông nội Đường.

Hai ông bà cụ cũng cùng xuất thân từ danh môn, từ nhỏ đều là những cô cậu chủ giàu có phú quý, rõ ràng chỉ cần tốn một chút tiền là có thể mời người chăm sóc tốt nhất tới, thế nhưng chuyện gì của bà nội, ông nội cũng muốn tự tay làm.

Mỗi lần tới chiều tối, ông nội Đường sẽ ôm bà bạn già của mình từ trên xe lăn xuống, động tác không quá nhanh nhẹn cõng bà cùng ra ngoài đi tản bộ.

Hai ông bà tuổi tác đã cao, tóc đều đã bạc trắng, ngày qua ngày tháng qua tháng đều dựa vào hai chân của ông nội đã đi qua rất nhiều nơi.

Lúc ấy Thời Lạc còn cảm thấy lo lắng, hành động của ông nội Đường đã không còn tiện như lúc trước, huống chi nữa là trên lưng còn có thêm một bà lão nữa.

Mà ông nội Đường khi ấy lại nói rất đơn giản: "Bà nội Đường của con ấy à, thực chất bên trong vẫn chỉ là một cô bé mà thôi, lúc ông cõng bà ra ngoài đi dạo ấy là lúc bà vui vẻ nhất đó."

Thời Lạc lúc đó bị ông làm cho cảm động tới rối bời, hốc mắt cũng hơi ướt, thanh âm mềm mại mang theo chút nghẹn ngào, lôi kéo tay áo Đường Kỳ Thâm nũng nịu: "Anh cũng phải cõng em."

Tâm tình Đường Kỳ Thâm trước giờ đều không có quá nhiều dao động, không có nhiều tình cảm cảm xúc giống như cô gái như Thời Lạc, sẽ không dễ dàng cảm thấy cảm động hay gì, nhưng nghe cô nói vậy, anh cũng cười ôn nhu: "Lúc em lười biếng, ai là người cõng em?"

Gần như là từ nhỏ tới lớn đều chỉ là anh, Đường Kỳ Thâm từ rất rất sớm đã hòa vào trong sinh mệnh của cô rồi.

Thời Lạc cũng không cảm thấy xấu hổ, bò lên ghé tới bên mặt anh, ngửa đầu thuận tiện còn khen ngợi mình một trận: "Đó là bởi vì bây giờ em trẻ tuổi xinh đẹp lại đáng yêu, anh yêu em yêu muốn chết đúng không."

Đường Kỳ Thâm buồn cười, nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Không biết xấu hổ?"

Thời Lạc nhẹ trừng anh một cái, lại tiếp tục nói: "Nếu là rất nhiều rất nhiều năm về sau, em trở thành một bà lão, không còn trẻ đẹp cũng không còn tươi non như hiện tại nữa, em cũng tuyệt đối không cho phép anh đi tìm em gái nhỏ mười tám tuổi xinh đẹp hơn, không cho phép ghét bỏ em."

Đường Kỳ Thâm rũ mắt, tầm mắt dười xuống nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang không ngừng léo nhéo luyên huyên của cô tới xuất thần, đưa tay vuốt vuốt mái tóc rong biển xù xù mà anh quen thuộc nhất, ngữ khí nhàn nhạt lại chắc chắn: "Nếu như bên người không có bà lão như em, vậy thì chắc chắn không có một Đường Kỳ Thâm sống thọ hơn nữa."

Đường Kỳ Thâm nói rất khó hiểu, Thời Lạc sững sờ mất mấy giây mới sắp xếp lại được câu chữ, cuối cùng cũng nghe hiểu được anh đang nói gì, chóp mũi chua xót hơi nóng lên.

Cho dù là sinh lão bệnh tử cũng không có cách nào tách rời hai người, ý của Đường Kỳ Thâm chính là, một khi cô rời khởi thế gian này, anh cũng sẽ đi cùng cô.

Thời Lạc đỏ mắt ngẩng đầu nhìn anh, Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, ôm cô ra phía trước gắt gao vây người trong lồng ngực: "Sao lại đỏ mắt rồi? Từ nhỏ tới lớn em đều thích khóc nhè, khóc thật khóc giả, dù sao ở trước mặt anh cũng đúng là rất thích khóc có đúng không?"

Thời Lạc cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này anh nói cái gì thì chính là cái đó, cô ngốc ngốc gật đầu, đem nước mắt nhịn đã lâu bôi lung tung lên người anh.

"Em thích khóc như thế, đoán chừng lúc thành bà lão rồi thì cũng vẫn chưa sửa được, con đường kia khó đi như vậy, còn rất cô đơn, một mình em sao có thể đi nổi."

Thời Lạc ôm chặt anh không buông tay, cũng không để ý tới ông bà nội Đường vẫn còn ở sau lưng nhìn, cả khuôn mặt đều vùi sâu vào trong ngực anh cọ cọ.

Đường Kỳ Thâm cười khẽ, nhẹ vỗ về sống lưng nhỏ bé của cô dỗ dành: "Anh cũng đâu có lỗ, dù em có 80 tuổi đi nữa thì cũng là một bà lão xinh đẹp nhất."

Trong mắt Thời Lạc mang theo nước mắt, lại bị anh chọc cho nhịn không được bật cười, trong lòng muôn vàn cảm thán, còn may, từ đầu tới cuối đều là anh.

Hồi ức không kìm nén được mà dâng lên, Thời Lạc hơi hơi xuất thần, lúc lấy lại tinh thần thì Đường Kỳ Thâm đã yên lặng cõng cô leo được 2/3 đoạn đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!