Chương 76: Yếu ớt

Cảm thụ của người trong cuộc – Thời Lạc lúc này chính là hối hận, vô cùng hối hận.

Đến cùng thì cô vẫn đánh giá thấp Đường Kỳ Thâm rồi.

Rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng tới cuối cùng thì vẫn không thể chống đỡ nổi.

Tựa như lúc hai người vừa mới ở bên nhau, lúc leo lên đ ỉnh núi Dương Nhai ngắm mặt trời mọc, Đường Kỳ Thâm từng trêu ghẹo cô là "Thể lực kém như vậy, sau này phải làm sao bây giờ", đúng là giờ cô không biết phải làm sao thật.

Lúc nằm ở trên giường nhìn trần nhà, ngay cả hô hấp cũng phải giảm tốc độ xuống, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình thở mạnh một chút thôi là kéo theo hệ lụy cả thân thể chỗ nào cũng đau nhức không thoải mái.

Cô thật sự tin vào lời nói bậy của Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm rồi.

Cho dù Đường Kỳ Thâm không có "tiểu bánh kẹo" thì cũng rất khó để vật dưới thân anh lưu tình với cô, càng huống hồ là cô còn mặc cái bộ đồ kia, nào có thể hy vọng xa vời là anh có thể tự khống chế bản thân.

Tối hôm qua anh thay cô thu dọn đơn giản hành lý xong liền vứt cái tờ giấy liệt kê vật phẩm thiết yếu dài ngoằng của cô đi.

Lúc Thời Lạc đi ra, thấy phòng khách trống rỗng, bên cạnh chỉ có mấy cái túi nhỏ đơn giản không chiếm bao nhiêu diện tích.

Đã xác định là muốn làm "giao dịch đen" rồi, làm sao mà đống đồ cô vất vả lắm mới liệt kê ra được lại có thể bị Đường Kỳ Thâm "ăn xén nguyên vật liệu", bớt lo dùng ít sức rút gọn hành lý của cô thành một cái đống nhỏ bé thế này chứ.

Thời Lạc cảm thấy anh căn bản không để tâm tới mình, không hề lo lắng chút nào về kỳ quân sự sắp tới của cô.

Mặt ngoài thì đến chút dụng tâm cũng không thể hiện, trong lòng lại càng hờ hững không tỏ vẻ gì.

Nghĩ như vậy, chút ấp ủ e thẹn lúc trước nháy mắt liền bay sạch sành sanh, chỉ chừa lại mỗi cảm giác tủi thân gần chết, cô đi tới trước mặt Đường Kỳ Thâm, bĩu môi, một chân đá nhẹ lên vali hành lý vừa được anh thu dọn xong, xụ mặt trợn mắt nhìn anh: "Có phải anh sớm mong ước em biến đi huấn luyện quân sự cho khuất mắt anh, để cho anh có một tháng tự do đi mập mờ với em gái khác có đúng không?"

Đường Kỳ Thâm nhướng mày, không nghĩ ra sao mạch não của cô lại thần kỳ như vậy: "Em gái khác?"

Mắt Thời Lạc đỏ lên, giả bộ phách lối hất cằm: "Nhất định là anh có nuôi em gái khác ở bên ngoài, tâm tư không còn đặt trên người em nữa, cũng không chủ động giúp em thu dọn hành lý, còn muốn em lấy thành ý tới đổi với anh, em đồng ý rồi, anh thế mà lại lấy một cái túi tùy tiện như vậy để lừa gạt em cho qua chuyện."

Đường Kỳ Thâm sắp bị cô làm cho tức tới bật cười, nghiêng đầu liếc vali nhỏ bị cô ghét bỏ nằm ở bên cạnh, thanh âm ôn nhu giải thích: "Mấy thứ trong tờ giấy kia của em, phần lớn đều không thể mang theo, cũng không biết là em tìm nó ở đâu ra nữa."

Thời Lạc mếu miệng, hiển nhiên là không dễ dỗ như thế: "Anh chê em phiền chứ gì, chỉ muốn đuổi em đi nhanh nhanh đúng không."

"Từ nhỏ tới lớn, em còn thiếu lần làm phiền anh sao? Anh đã bao giờ ghét bỏ em chưa?" Đường Kỳ Thâm mười phần kiên nhẫn, đám anh em cùng nhau lớn lên với anh thường xuyên dùng Thời Lạc để trêu ghẹo anh, nói anh khẩu vị nặng, tự mình chuốc lấy cực khổ, lại cũng chỉ có mình anh tự mình biết, mỗi lần Thời Lạc nũng nịu náo loạn giận dỗi với anh, anh đều vô cùng hưởng thụ, bởi vì thích cho nên mới có cảm giác hưởng thụ đó, "Sân thể thao ở ngoại ô thành phố, xe đưa đón các em sẽ chở người tới chân núi, sau khi xuống xe các em sẽ sắp xếp theo đội ngũ để đi bộ lên trên núi, em mang càng nhiều hành lý thì gánh nặng khi lên đó càng nhiều, em xác định xách nổi?"

Đường Kỳ Thâm cảm thấy cô có thể an toàn đưa bản thân lên tới nơi đã đủ tốn hết sức lực rồi.

"Huấn luyện viên cũng không phải anh, đến lúc đó em có khóc lóc cũng vô dụng."

Mi mắt Thời Lạc hơi run run, bờ môi vẫn bĩu lên tỏ vẻ mình đang tức giận, có điều ánh mắt trừng anh đã mềm xuống không ít, tùy hứng thì tùy hứng, dỗ vẫn là rất dễ dỗ.

Đường Kỳ Thâm không nhịn được cong cong khóe môi: "Anh mà nuôi em gái khác ở bên ngoài, còn hy vọng nhanh đuổi em đi thì còn cần em lấy thành ý tới đổi à?"

Thời Lạc mất tự nhiên, xấu hổ lườm anh một cái, nói nhỏ một câu: "Anh chính là thèm khát thân thể em…"

Đường Kỳ Thâm lúc này lại thực sự không nhịn được nữa, bật cười: "Lại học mấy lời vớ vẩn đấy ở chỗ nào rồi."

Anh nghiêng người, lười biếng nhìn đồ vật mà Thời Lạc vắt ở sau lưng, sau đó ánh mắt hơi tối xuống, nắm lấy cổ tay cô, từng bước ép sát: "Đúng thế, anh đúng là thèm khát thân thể em, cho nên trong tay em đang cầm cái gì, hửm?"

Lúc này Thời Lạc mới nhớ tới đồ trong tay mình, ánh mắt Đường Kỳ Thâm nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, cô cũng không biết giấu ở chỗ nào, vừa định nhân lúc anh không chú ý quay người né tránh, lại đúng lúc đem đồ hướng về phía anh.

Dù là người bình tĩnh như Đường Kỳ Thâm thì trong tình huống này cũng khó có thể duy trì phong độ.

Anh không nghĩ tới lá gan của Thời Lạc lại có thể lớn như vậy.

Tối hôm đó, phòng khách phòng ngủ đèn đuốc sáng trưng, Thời Lạc mệt bở hơi tai nằm ở trên giường, Đường Kỳ Thâm ngược lại tinh thần lại vô cùng sảng khoái, một bên cánh tay để cô dùng làm gối đầu, nhẹ nhàng ôm cả người cô vào ngực, tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay thon dài không ngừng di chuyển trên màn hình.

Toàn thân Thời Lạc đều toàn là kẹo bị chảy ra, nước đường hỗn tại với một số thứ gì đó ươn ướt không biết là của ai, dinh dính nhơn nhớt, cô cảm thấy không quá dễ chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!