Trước khi có kết quả, Thời Lạc đã quậy một trận lớn.
Trừ lúc ở nhà dính lấy Đường Kỳ Thâm ra thì thời gian còn lại cô đều lôi kéo Ôn Vũ với Diệp Tầm Tầm ra ngoài điên cuồng hoan lạc.
Ba người còn hẹn cùng ra tiệm cắt tóc đổi kiểu tóc mới.
Kết quả, mái tóc rong biển trời sinh đã dễ xù của Thời Lạc lại đi tìm một thợ cắt tóc chưa có nhiều kinh nghiệm, giờ quả đầu trông ngố tới mức không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa.
Ngay cả Đường Kỳ Thâm cũng bị cô từ chối gặp, tuyên bố nếu còn chưa dài thêm 10 cm thì đời này hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.
Đường Kỳ Thâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, canh ở ngoài cửa phòng cô cầu xin mấy tiếng liền vẫn không có kết quả, anh đã dùng hết những lời ngon ngọt mà cả đời này học được mà cũng chẳng có tác dụng gì.
Thời Sơn Hải thỉnh thoảng bưng tách trà đi ngang qua, trông thấy dáng vẻ này của Đường Kỳ Thâm thì chỉ có thể để lại một ánh mắt đồng tình, giờ tới cả ông cũng không giúp được anh rồi.
Hôm sau, Thời Lạc liền rủ Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm ra đảo chơi, có điều vẫn quyết tâm không chịu gặp mặt Đường Kỳ Thâm.
Mình xấu xí thế nào thì bạn thân cũng có thể nhìn, nhưng mà bạn trai thì tuyệt đối không thể!
Diệp Tầm Tầm bởi vì có thành tích ưu tú cho nên đã sớm đỗ theo phương thức xét tuyển thẳng của Càn đại, đợi tới tháng chín khai giảng là cô nàng sẽ phải về Càn thị học, thế nên là cả kỳ nghỉ của cô nàng đều dành trọn ở Hành thị, thỏa thích cùng hai chị em tốt bắt đầu điên cuồng hoan lạc, nghe được Thời Lạc nói muốn đi ra đảo, cô ấy lập tức đáp ứng luôn.
Cha của Ôn Vũ đã sớm chuẩn bị sẵn con đường du học sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba, cho nên Ôn Vũ căn bản cũng không có quá nhiều lo lắng.
Cũng nhờ có cô ấy bí mật nhờ mẹ mình thổi gió bên gối ba Ôn cho nên ba Ôn đã đặc biệt cho người dò hỏi xem trong nhà Tiếu Hoặc sắp xếp cho cậu tới trường nào, sau đó cũng liền sắp xếp cho đứa con gái ngốc nhà mình tới cùng một nơi, lại mượn chuyện hợp tác dự án với Tiếu thị mà hiện tại hai nhà đã thiết lập quan hệ ngoại giao hòa thuận, thường xuyên mời nhau đi đánh golf, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
"Ba cậu ấy nói, chờ khai giảng kỳ mới sẽ để cho bọn tớ đi cùng một chuyến bay, cậu ấy cũng có thể chăm sóc tớ nhiều hơn." Ôn Vũ vừa híp mắt li3m kem lạnh, vừa hàm hàm hồ hồ nhịn không được mà khoe khoang.
Thời Lạc cũng giống thế, tay trái tay phải mỗi bên cầm một ly kem bơ, điên cuồng nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa đáp lại cô ấy" "Tiếu Hoặc thì có thể chăm cậu được cái gì, ngay cả bản thân cậu ta còn chả lo được nữa là, cậu ta không giống Phạm Vũ Triết đâu, cậu đừng nhìn Phạm Vũ Triết trông đần đần như vậy, tâm tư cậu ta rất tinh tế đó, tính tình cũng tốt hơn Tiếu Hoặc nhiều, làm việc cũng đáng tin cậy hơn, trước giờ đều không ra tay với con gái, sao cậu lại có thể nhìn trúng Tiếu Hoặc được thế."
Lúc này Ôn Vũ đã bị tình yêu lấp mất trí não, vô cùng bất mãn đoạt lấy miếng socola trên ly kem của Thời Lạc: "Tiếu Hoặc thì sao chứ? Cậu ấy rất tốt, có phải cậu đang thiên vị đúng không, trọng bên này khinh bên kia!"
Thời Lạc cũng lớn lên từ nhỏ với Tiếu Hoặc, cũng biết bản tính của cậu ta không xấu, có điều tính cách của cậu tương đối hung hăng bộp chôp, sợ rằng sau này Ôn Vũ sẽ chịu nhiều đau khổ cho nên mới nhắc nhở đôi câu: "Dù sao thì cậu cứ biết vậy đi, có thích cũng đừng để mình chịu khổ."
Ôn Vũ cũng biết cô là lo cho mình, vội gật đầu, lại nhịn không được cảm thán: "Thật ra nếu tủi thân ấm ức như cậu lúc đó lại có thể đổi lấy một người giống như Đường Kỳ Thâm, có thể đối xử tốt với tớ như vậy thì chút tủi thân đó có gì là không tốt đâu?"
Diệp Tầm Tầm đại khái là người có đầu óc tỉnh táo nhất trong ba người, nghe cô ấy nói thế thì liền quay qua: "Cậu cũng đừng ngốc như thế chứ, cậu ta có thể giống được với Đường Kỳ Thâm sao? Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, chỉ có chút hiểu lầm ở giữa mà thôi, Đường Kỳ Thâm ngay từ nhỏ đã yêu cậu ấy muốn chết rồi, chính vì thế nên sau này anh ấy mới có thể luôn yêu thương Thời Lạc, sẽ không để cậu ấy chịu chút ấm ức trong chuyện tình cảm, chỉ có cậu ấy tự mình đa tình tự mình chuốc khổ thôi không phải sao. Còn cậu, cậu là một đại tiểu thư hàng thật giá thật, đừng để mình chịu thiệt quá nhiều, có biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ cậu cơ mà."
Ôn Vũ lầm bầm một câu "biết rồi", Thời Lạc cũng gật đầu như gà con mổ thóc, trong lòng bị câu "Đường Kỳ Thâm ngay từ nhỏ đã yêu cậu ấy muốn chết" dỗ cho mặt mày hớn hở, vừa li3m kem vừa khuyên nhủ: "Cậu cho là lúc ấy tớ dễ chịu lắm sao? Hiện tại nhớ lại, tớ chỉ hận không thể cắn chết Đường Kỳ Thâm mà thôi!"
Ôn Vũ lại hiểu sai, trong đầu toàn những thứ bậy bạ, cười hì hì đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ ba người có thể nghe thấy nói: "Được nha, giờ không phải anh ấy chỉ ước gì cậu có thể cắn anh ấy còn gì, cắn càng mạnh càng tốt, đủ loại tư thế, đủ loại nặng nhẹ, đủ mọi góc độ!"
Thời Lạc trước giờ đều phách lối, bị cô ấy nói vậy, mặt liền đỏ bừng lên, vô cùng ngây thơ chạy theo đuổi đánh cô nàng.
Diệp Tầm Tầm đi ở một bên, bị Thời Lạc nhét kem vào trong tay lạnh tới mức rùng cả mình, nhìn hai đại tiểu thư nhỏ tuổi không biết thân thể đắt giá thế nào trước mắt, thế là liền thay bọn họ chịu lạnh tới phát run.
Ôn Vũ dừng lại cười đến không thở ra hơi, thở hổn hển mấy cái, thuận tay nhét kem vào miệng Diệp Tầm Tầm, Diệp Tầm Tầm nếm được vị kem liền cau mày: "Tớ không ăn đâu, lạnh lắm, chịu không được, đến lúc tới kỳ sẽ rất khó chịu, tớ không giống như các cậu, dì cả tới mà còn có bạn trai chăm sóc đâu nhé."
Diệp Tầm Tầm nói xong liền mập mờ nháy mắt ra hiệu, ánh mắt không ngừng liếc về phía Thời Lạc bên kia.
Ôn Vũ cũng cười nham hiểm chọc cô.
Trên mặt Thời Lạc hiện lên chút đắc ý, bị hai người chọc như vậy, nụ cười cũng không thể giấu được nữa, liền dứt khoát không thèm giả vờ.
Diệp Tầm Tầm vội nhét kem lại cho cô, Thời Lạc cầm lấy phồng má nói: "Không ăn thì để tớ ăn."
"Đường Kỳ Thâm đồng ý để cậu ăn mấy thứ này sao? Tớ nhớ là trước kia anh ấy quản cậu nghiêm lắm mà, ngay cả uống trà sữa cũng không cho cậu thêm nhiều đá, gia giáo quá nghiêm khắc rồi."
Thời Lạc mặt một thân quần yếm đai đeo xinh đẹp, hất cằm thon, mang theo chút đắc ý, cần cổ dài nhỏ trắng nõn hết sức bắt mắt dưới ánh mặt trời: "Sợ cái gì, đây đều là quẹt bằng thẻ của anh ấy đấy."
Ôn Vũ "chậc" một tiếng, ghen tị hâm mộ đều viết hết ở trên mặt: "Xưa đâu bằng nay chứ, đại lão đã không còn là đại lão của quá khứ nữa rồi, Lạc Lạc chỉ cần nũng nịu nhiều thêm một tiếng là anh ấy có muốn quản cũng không quản nổi nữa là, giờ chắc là không thể kiểm soát được cậu ấy nữa, cậu nhìn cái vẻ đắc ý phách lối của cậu ấy đi, không biết còn tưởng là cậu ấy muốn đi mua cả hòn đảo này đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!