Đường Kỳ Thâm hiển nhiên cũng không phải chỉ nói mồm.
Lúc chủ nhiệm bảo Kỷ Tu phát bài thi tới tay hai người, Đường Kỳ Thâm vẫn còn đang nhìn bình nước ép chuối ở góc bàn bên trái đến xuất thần.
Tâm tư của chủ nhiệm đương nhiên là thiên vị anh, giờ phút này thấy anh xuất thần, cũng không giống như là đang thật sự coi trọng trận đấu này, ông chỉ hận không thể đoạt bài thi tới thay anh làm một lượt mà thôi.
Văn Hạo thì hoàn toàn trái ngược.
Lần thi này rất quan trọng với cậu ta, cậu ta không chỉ muốn dựa vào thành tích này giữ vững chức hội trưởng hội học sinh của mình mà còn muốn để cho chủ nhiệm giáo dục lau mắt mà nhìn với mình.
Văn Hạo quét mắt nhìn bài thi, nhìn thấy những đề bài bên trên thật sự đều là những bài mà hai ngày trước mình vừa làm xong, tâm tình hơi hơi nâng lên nay đã lập tức hạ xuống.
Nhẹ nhàng hơn nhiều liền có chút kiêu ngạo, trong não bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cậu ta đang ảo tưởng ra rằng sau khi thành tích có, chủ nhiệm lớp sẽ tức giận tới đỏ cả mặt, một tay ném bài thi của Đường Kỳ Thâm xuống đất rồi lại dẫm đạp hai cái, tốt nhất là nhổ một ngụm nước bọt, tức giận chán ghét rồi sau đó lại cầm bài thi max điểm hoàn mỹ của cậu ta liên mồm khen ngợi, kích động đầy người, rồi sẽ lại cảm ơn cậu ta, cuối cùng là đem vị trí kia cẩn thận giao tới trên tay của cậu ta.
Phản công! Vả mặt! Giành được sự sủng ái của chủ nhiệm giáo dục, từ đó đi lên đ ỉnh cao của nhân sinh.
Sau khi cuộc thi kết thúc, cậu ta không còn là Văn Hạo bị chỉ vào mũi mắng là "năng lực thì không có mà uy phong thì rất lớn" nữa, cậu ta chính là Văn Hạo Nữu Hỗ Lộc*, chắc chắn sẽ ngồi vững lên chức vị hội trưởng này.
*Một họ của quý tộc thời xưa
Không phải chỉ là một Đường Kỳ Thâm tuấn lãng cao lãnh cao 1m87 may mắn có được kịch bản của vai chính thôi sao, Văn Hạo cao 1m70 nặng hơn 100 cân chắc chắn cũng có thể.
Toàn bộ kịch bản vừa mới chạy một vòng trong đầu Văn Hạo xong thì Đường Kỳ Thâm bên kia tựa hồ như cũng đã viết xong hết tất cả bài giải cùng những câu trắc nghiệm.
Chỉ tốn chưa tới 5 phút, cơ hồ là chỉ đọc đề liền có ngay đáp án, ngay cả giấy nháp ở bên cạnh cũng sạch sẽ không chút vết mực nào.
Chủ nhiệm giáo dục vì muốn tỏ vẻ công bằng, chắp tay sau lưng, ở trong văn phòng hội học sinh rộng như vậy còn đi tới đi lui làm giám thị.
Văn Hạo bắt đầu làm đề, phong cách giải đề của cậu ta vô cùng bảo thủ, cho dù mấy ngày trước đã làm một lần rồi nhưng bởi vì sợ có sai lầm nên những đề trắc nghiệm đơn giản, cậu ta cũng phải tính đi tính lại cẩn thận trên giấy nháp hai ba lần rồi mới yên tâm điền đáp án.
Đường Kỳ Thâm thì lại viết hết bước giải còn mỗi đáp án cũng lười động bút.
Từ góc độ của Văn Hạo nhìn sang Đường Kỳ Thâm liền giống như nhìn mấy đứa đội sổ lớp cậu ta, xem đi xem đi, không biết làm có đúng không, ngay cả bút cũng không động lấy một cái, là có bao nhiêu tuyệt vọng đây chứ, Văn Hạo cười lớn, vui sướng khi người gặp họa.
Hơn hai mươi phút sau, cậu ta cuối cùng cũng viết xong bài giải của tờ cuối cùng, tới lúc lật sang trang khác, cậu ta quay đầu liếc Đường Kỳ Thâm bên này một cái.
Mẹ nó, còn không thèm động bút, đồ ngu!
Văn Hạo cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi rồi.
Vì để nhiễu loạn tâm trạng của Đường Kỳ Thâm, cũng vì muốn thu hút sự chú ý của chủ nhiệm giáo dục, lúc cậu ta làm xong bài cuối trang này còn cố ý lật giấy tạo ra tiếng động lớn, trên mặt đều viết: Mau tới mau tới mà xem, tôi nhanh như vậy đã viết tới đề cuối cùng rồi đây này!
Đường Kỳ Thâm bên kia đúng là vẫn luôn an tĩnh không hề có chút động tĩnh, chủ nhiệm giáo dục liếc mắt nhìn Văn Hạo đang kiêu căng một cái, trong lòng có chút sốt ruột: "Văn Hạo, nhỏ tiếng thôi, không muốn thi thì đi ra ngoài đi, làm cái trò gì vậy chứ!"
Văn Hạo: "…"
Lại nhìn sang Đường Kỳ Thâm, anh đẩy bài thi trước mặt sang bên cạnh, lười nhác kéo cái bình nước ép chuối lại, vặn nắp ra uống lên hai ngụm, cả người toát ra vẻ bình tĩnh giống như tới đây dưỡng lão vậy.
Chủ nhiệm chỉ thiếu nước là cầu xin anh mau làm bài đi thôi: "Sao thế? Đừng vội uống, viết xong đề trước được không?"
Lúc này, Văn Hạo đã bị bóng ma tâm lý chiếm hết toàn bộ suy nghĩ.
Tâm tư của cậu ta cũng không đặt lên bài thi, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên kia.
Đường Kỳ Thâm tiện tay cầm bài thi đưa cho chủ nhiệm, tựa như bởi vì lâu rồi chưa nói gì nên thanh âm còn hơi khàn: "Chủ nhiệm, thầy chấm đi."
Văn Hạo cười: "Ha ha, tôi nói mà, không giãy giụa nữa hả? Không phải là không biết làm đó chứ, nơi nào không biết, hay là để lát nữa hội trưởng tôi đây dạy cậu làm? Vì để công bằng, thôi thì tôi cũng làm tới đây thôi đi, chủ nhiệm, thầy cứ chấm phần trên của em thôi cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!