Chương 29: Mấy giờ về?

Bữa tối trong nhà ăn muộn hơn bình thường gần 2 tiếng.

Dì Xuân phụ trách nấu cơm chăm lo việc nhà nhiều lần tới trước mặt Lương Thục Nghi hỏi chuyện đều bị vẻ mặt hồng phớt tươi roi rói của bà khuyên quay trở về.

"Cứ để đấy đi, dì ra ngoài tưới hoa trước, tôi chưa đói bụng, Tiểu Lạc Lạc cũng chưa đói bụng, Đường Kỳ Thâm… nó càng không đói bụng!"

"…?" Dì Xuân mặt đầy chấm hỏi, thỉnh thoảng còn đưa ánh mắt dò xét lên lầu.

Bà nhớ rõ ban nãy lúc Thời Lạc vừa vào hoa viên đã nhảy xuống khỏi ghế sau xe đạp Đường Kỳ Thâm, trong miệng không ngừng lầu bầu nói với anh là đồ ăn trong canteen không hợp khẩu vị, đã nhớ thương tay nghề làm món ngon của dì Xuân bà lâu rồi.

Lương Thục Nghi sợ dì Xuân đi lên lầu, vội vàng kéo người ra hoa viên nhỏ bên ngoài biệt thự: "Kệ bọn nó đi, dì ra đây xem hoa với tôi, tôi cắm thế nào cũng thấy khó coi lắm, dì mau dạy tôi đi."

Dì Xuân nhìn chậu cây xà lách của Lương Thục Nghi, bật cười, cắm hoa gì chứ, mang vào xào một mâm đồ ăn còn được đấy.Đường Kỳ Thâm tắm rửa xong, hai tiếng sau đó, Thời Lạc vì câu nói "xem biểu hiện của em" anh nói mà thực sự trả giá nỗ lực không ít.

Cô thành thành thật thật làm lại cả chín bài thi cùng một lúc, còn nhẫn nại tính tình đem những tri thức mà anh vừa mới dùng để trào phúng mình cũng chép lại một lần.

Tuy Thời Lạc lười biếng, nhưng rốt cuộc vẫn có nền tảng học tập, Đường Kỳ Thâm cũng dùng rất nhiều tâm tư quản cô, thành tích rất dễ được kéo lên.

Khi cô nghiêm túc làm việc, so với bình thường thì chuyên chú hơn nhiều, chẳng qua lực chú ý vừa tập trung lên ngòi bút là thân thể sẽ không nhịn được bắt đầu hóa thành một tư thế thoải mái.

Đường Kỳ Thâm không nói tiếng nào ngồi bên cạnh cô giám sát, ánh mắt lười nhác đảo qua thiếu nữ bên cạnh, mắt thấy cô chưa viết được mấy chữ đã đổi động tác.

Ban đầu là đoan đoan chính chính, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất nghiêm trang, sau đó lại bắt đầu nghiêng đầu, một tay chống chằm, sau đó lại co chân bắt chéo, không có lấy một chút dáng vẻ thục nữ mà cô thường hay giả vờ, cuối cùng dường như còn cảm thấy không đủ thoải mái, cô liền co chân quỳ hẳn lên đệm ngồi trên ghế.

Đuôi lông mày của Đường Kỳ Thâm nhướng lên, ngẫu nhiên không chút để ý duỗi tay thay cô đem cái đầu nhỏ đang dí sát vào quyển vở đẩy lên cao một chút, một bộ dáng "người cha già lo lắng con gái dí mắt quá sát dẫn tới cận thị", sau đó lại như không có việc gì liếc nhìn cô.

Điện thoại ở trong tay anh rung lên vài lần, cũng chưa thấy anh thu hồi ánh mắt xem tin nhắn.

Thời Lạc làm xong bài thi liền đóng nắp bút, bắt đầu đọc lại từ đầu, đọc rất hăng say, cũng không chú ý tới biểu tình cùng hành động của Đường Kỳ Thâm.

Tư thế của cô vẫn là ngồi quỳ trên nệm ghế như cũ, khuỷu tay chống ở mặt bàn, hai tay che hai bên tai, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.

Ngẫu nhiên quên hai câu, hàng mày tú khí cau lại, đôi tay vô thức gãi gãi tóc mái hai bên tai, bực bội vài giây, sau đó lại lập tức thỏa hiệp, trề môi tiếp tục lẩm nhẩm lầm bầm, như thể đang tát gáo lặp đi lặp lại cùng một câu nói, một chữ không nhớ liền làm lại từ đầu.

Cô là một học sinh ban xã hội, thế mà còn không thể nhớ nổi mấy mốc lịch sử cơ bản, đọc mãi cũng không thuộc, Đường Kỳ Thâm là học sinh ban tự nhiên mà lướt qua mấy lần đã nhớ, lại có thể nghe ra cô đọc sai ở chỗ nào.

Cũng không biết sao, thiếu niên trước giờ đều nghiêm cẩn không chút cẩu thả, thế mà lúc này lại rũ mắt cong môi, đáy lòng sinh ra chút sung sướng không tên, cảm thấy cô ngốc vụng về này tựa hồ cũng rất đáng yêu.

Đang xuất thần, Thời Lạc lại nhẩm sai hai câu.

Tiểu tổ tông này nói ra cũng thật trâu bò, bình thường ỷ vào người khác nuông chiều mà tùy tính cũng thôi đi, lúc này đọc sai một chỗ, Đường Kỳ Thâm còn chưa mở miệng nói cô, cô đã tự bày ra tính tình trước.

"Ai nha! Không đúng…" Cô gãi gãi tóc, lại tiếp tục, "Lịch đại hoàng đế điều chỉnh đem quyền…"

"Nguyên nhân Lịch đại hoàng đế điều chỉnh tương quyền là…"

"Nguyên nhân là… Phòng tiểu thái giám thiện quyền…"

"A a a a! Phòng tể tướng thiện quyền!" Vài câu đọc không xong, Thời Lạc cắn môi, quai hàm phình lên tức giận, "Ngốc quá đi! Ngốc quá đi mất!"

Đường Kỳ Thâm luôn luôn lạnh nhạt trầm ổn ngồi bên cạnh, vốn là rũ mắt, trong tay cầm bài thi đã được sửa lại hoàn chỉnh của cô, ngay lúc tiếng nói cô vừa dứt, lại đột nhiên thấp giọng cười mấy tiếng, bả vai cũng run lên, nghiêng người nhấc mí mắt.

Thời Lạc nghe được thanh âm cười nặng của anh, vẻ mặt vô tội quay đầu nhìn anh chằm chằm, cái miệng nhỏ dẩu lên như bánh quai chèo, trong ánh mắt đều đang lên án: "Cười cái gì mà cười, anh giỏi thì anh đọc đi!"

Chửng qua lời này cô chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, rốt cuộc thì nếu mà nói ra, Đường Kỳ Thâm nhất định sẽ lại trào phúng cô.

Áo hoodie màu xám đậm rộng rãi mặc ở trên người thiếu niên, vai anh rộng, cả người nhìn qua không có vẻ đơn bạc như vậy, anh hơi ghé mắt, tay áo kéo tới chỗ cánh tay, đường cong cánh tay tinh xảo lưu loát, tuy chỉ là khẽ tựa tay vào bàn sách thôi, thế mà tư thái lại thong dong ôn tồn như vậy, khí chất nghiêm cẩn cấm dục ở trên người vẫn như cũ không hề tiêu tán đi chút nào.

Cô gái nhỏ được nuông chiều mà phát ra tính tình, thiếu niên nghiêm cẩn liếc cô một cái, ma xui quỷ khiến vươn tay, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhẹ vuốt v e mái tóc đang xù lên của cô, trấn an xong lại văn nhã ôn nhu nói: "Không ngốc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!