Chương 7: Phạm gia trang bí nhân xuất hiện - Hết hoài nghi giao hoàn chân kinh

Cạch... cạch...

Nghe tiếng gõ, Giang Cửu Linh nghi hoặc vội phát động cơ quan tự khai mở thạch thất và càng thêm hoài nghi hỏi Tây Môn Nghi :

- Sao cô nương quay lại?

Tây Môn Nghi gượng cười, sau đó cố tình đưa hai tay ra trước mặt cho Giang Cửu Linh nhìn thấy nàng đang cầm những thứ gì :

- Lúc ta bị nội thương nếu ngươi không nỡ bỏ mặc thì lúc này vì ngươi còn phải tiếp tục lưu lại đây thời gian dài để luyện công nên ta cũng cảm thấy sẽ bất công nếu cứ bỏ mặt ngươi. Hãy yên tâm, ta chỉ muốn lưu lại để giúp ngươi ngày ngày có đủ thức ăn tươi sống cần thiết. Há lẽ ngươi cứ mãi dùng lương khô không thấy ngán?

Giang Cửu Linh vẫn hoài nghi :

- Cô nương chỉ bỏ đi mới nửa ngày đã quay lại kể cũng nhanh đấy nhưng nên biết mật thất này rất kiên cố dù người của quý giáo có cùng cô nương tìm đến đây thật đông thì vị tất có thể toại nguyện hại được tại hạ. Vậy hãy quyết định đi vì dù lưu lại, cô nương vẫn vô khả thi thố bất kỳ thủ đoạn nào.

Tây Môn Nghi sa sầm nét mặt :

- Ta chỉ có thiện ý, ngươi không tiếp nhận thì thôi. Riêng những thức ăn này tùy ngươi vậy, không muốn dùng thì cứ vất bỏ. Ta đi đây.

Sau khi bỏ lại toàn bộ thức ăn, Tây Môn Nghi lập tức bước đi.

Phần Giang Cửu Linh thì vẫn thản nhiên tự phong bế mật thất cũng chẳng màng hoặc nhận hoặc mang mọi thức ăn nọ vào.

Ngờ đâu chỉ độ vài canh giờ sau vì vẫn có tiếng gõ chạm như lúc nãy Giang Cửu Linh vừa khẽ hé mở mật thất thì nghe Tây Môn Nghi bên ngoài bảo :

- Ta vừa tự tay nấu nướng xong, những món này lần nữa tùy ngươi quyết định nếu quyết chẳng dùng thì ta cũng không miễn cưỡng.

Và nàng lại bỏ đi chỉ lưu lại tại đó các món ăn được bày biện thật bắt mắt.

Giang Cửu Linh phân vân và cuối cùng vừa thở dài vừa tự tay đưa các món ăn vào và lại phong kín mật thất như trước.

Nhưng dù đã tự nhủ quyết không đụng tới các món ăn thì mùi vị thơm ngát từ các món ăn nọ cứ luôn bay xộc vào mũi khiến Giang Cửu Linh chẳng thể cầm lòng được nữa, đành lẩm nhẩm :

- Minh Nguyệt giáo nếu cần ta thì chỉ cần bí kíp Phổ Quang kiếm, vậy ắt họ chẳng hạ độc vào các món ăn làm gì vì dù ta chết, một là họ vẫn vô khả tiến nhập vào đây và hai là họ cũng mất luôn cơ hội đắc thủ bí kíp. Thật hy vọng đây đúng là thành ý của Tây Môn Nghi và ta chỉ quá đa nghi mà thôi.

Và khi đã ăn xong, mãi sau đó vẫn bình an vô sự Giang Cửu Linh mới tin hơn vào thành ý của Tây Môn Nghi.

Vì thế lúc lại nghe những âm thanh gõ chạm, Giang Cửu Linh có phần vui vui khi khai mở thạch thất và lại nhìn thấy các món ăn đã được Tây Môn Nghi dù chẳng xuất hiện nhưng vẫn sắp bày sẵn.

Giang Cửu Linh lại mang các món ăn và cố tình nói lớn một câu trước khi phong bế mật thất :

- Xin đa tạ, thức ăn do cô nương nấu thật ngon.

Cứ như vậy Giang Cửu Linh hễ ngày ngày chuyên cần luyện công thì cũng bữa bữa được Tây Môn Nghi phục dịch các món ăn vừa ngon vừa chu đáo.

Đến một lần nọ vì nghe tiếng gõ chạm chợt vang lên vào thời khắc bất thường, Giang Cửu Linh cảm thấy lo, vội khai mở thạch thất và lập tức nghe Tây Môn Nghi khẩn trương bảo :

- Vì có người đến, ta chỉ muốn lánh mặt đành báo cho ngươi hay để khỏi trông chờ vào các thức ăn ắt hôm nay sẽ phải chậm trễ.

Giang Cửu Linh vội giữ nàng lại :

- Đã lâu chẳng gặp, tóc của cô nương ra cũng khá dài. Vậy đừng vội đi, nếu muốn lánh mặt thì cứ vào đây.

Tây Môn Nghi ngơ ngác :

- Ngươi không còn nghi ngại ta nữa ư?

Giang Cửu Linh mỉm cười :

- Cô nương có vào không? Đừng chần chừ nữa vì tại hạ quả thật đã nghe tiếng bước chân dần tiến vào. Nào!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!