Có người lay gọi Giang Cửu Linh :
- Giang đệ tỉnh lại mau. Có phải đệ đã đưa ta đến tận đây? Nhưng sao đệ lại tìm được chỗ này?
Giang Cửu Linh giật mình choàng tỉnh và càng giật mình nhiều hơn khi đã kịp lướt mắt nhìn qua :
- Đệ cũng vừa mới thức, lẽ nào không phải tỷ đã tìm ra và đưa đệ vào gian nhà cỏ nhỏ nhắn nhưng thật kín đáo này? Đã vậy còn thay đổi cả y phục giúp đệ nữa. Không phải tỷ thật sao?
Nữ nhân họ Hoa càng thêm biến sắc :
- Y phục của ta cũng được thay đổi, cứ ngỡ là do Giang đệ tùy tiện thực hiện. Nhưng nếu không phải đệ hoặc ta thì do kẻ nào? Liệu có là ả Tây Môn Nghi chăng?
Vừa lúc này liền có loạt cười khúc khích từ phía ngoài vang vào :
- Y phục của tỷ tỷ xinh đẹp là do muội thay, riêng tiểu ca ca kia thì đích thân ngoại tổ của muội thay giúp. Vậy cả hai không là phu thê ư? Hóa ra vì đoán sai nên muội cứ tùy tiện đặt cả hai tiếp tục nằm cạnh nhau từ lúc còn nằm ngủ ở cạnh dòng Mê Tâm tuyền.
Chưa hết ngạc nhiên này thì lại xảy đến ngạc nhiên khác khi bất chợt có sự xuất hiện của một tiểu cô nương xinh xắn với hai bím tóc hiện vẫn còn đung đưa theo nhịp chân bước tung tăng và hồn nhiên của chủ nhân. Tiểu cô nương vẫn vui cười, lúc đặt hai bát cháo tỏa mùi thơm ngậy trước mặt Giang Cửu Linh và nữ nhân họ Hoa :
- Nước ở Mê Tâm tuyền chỉ được uống khi đã nấu chín, may cho tỷ tỷ và tiểu ca ca vì nhờ có muội kịp phát hiện để vội đưa về đây. Nếu không, vùng này vào ban đêm thường có nhiều mãnh thú xuất hiện, rất có thể đêm qua tỷ tỷ và tiểu ca ca đã trở thành mồi ngon của chúng. Còn hai bát cháo này vì ngoại tổ của muội từng là đại phu nên có nấu lẫn vào một ít dược thảo.
Tỷ tỷ và tiểu ca ca còn phải tạm lưu ngụ ở đây ít nhất là nửa năm mới mong được ngoại tổ của muội giúp hóa giải hết mọi mê dược bị cả hai vô tình nhiễm từ nước của Mê Tâm tuyền. Sao? Tỷ tỷ và tiểu ca ca như chẳng tin lời muội thì phải?
Giang Cửu Linh nhanh nhảu đáp :
- Tiểu huynh là Giang Cửu Linh, còn tiểu muội muội? Riêng về chuyện tiểu muội muội vừa nói, dĩ nhiên tiểu huynh tin. Bởi chưa bao giờ tiểu huynh được ngủ một giấc dài như lần này.
Nhưng nữ nhân họ Hoa thì cẩn trọng :
- Ta cũng không phải không tin nhưng nếu được, muội có thể cho ta được bái phỏng lệnh tổ chăng?
Tiểu cô nương nọ vẫn cười vui :
- Ngoại tổ của muội đã đi hái thuốc, nhất định lúc về sẽ tạt vào đây. Còn như tỷ tỷ muốn hỏi thêm gì thì cứ hỏi, điều nào muội biết dĩ nhiên muội chẳng cần giấu.
Nữ nhân họ Hoa được dịp liền hỏi :
- Tỷ là Hoa Tiếu Vân, Giang đệ đây có tính danh là Giang Cửu Linh thì muội biết rồi. Thế còn muội?
Tiểu cô nương tuy vẫn mỉm cười nhưng lại lắc lắc đầu :
- Muội không biết rõ tính danh, chỉ nghe ngoại tổ luôn gọi là tiểu Âu Dương, có khi lại gọi là Âu Dương nha đầu. Cũng đừng hỏi muội về tính danh của ngoại tổ, vì lâu nay muội chỉ nghe duy nhất có một người từng gọi ngoại tổ là Lục lão đại phu. Dĩ nhiên chẳng phải là tính danh.
Hoa Tiếu Vân cau mày tỏ ra bất như ý, chợt nghe Giang Cửu Linh vừa ngáp vừa kêu :
- Ôi chao, lại buồn ngủ nữa rồi.
Tiểu Âu Dương lo lắng vội bảo Giang Cửu Linh :
- Mê dược lại dấy lên đấy, Giang ca ca hãy mau dùng bát cháo. Vì ngoại tổ vẫn nói nếu để ngủ nhiều thì nhận thức cũng dần mê muội, sẽ có hậu quả không hay.
Hoa Tiếu Vân chưa kịp ngăn cản thì Giang Cửu Linh đã bưng bát cháo kề miệng và húp một hơi đến cạn, sau đó còn chép miệng khen :
- Ngon! Tiểu ca có thể dùng thêm một bát nữa chăng? Vì tiểu ca vẫn còn đói.
Tiểu Âu Dương lắc đầu :
- Mỗi người mỗi ngày chỉ được dùng hai bát cháo hai lần, kỳ dư nếu đói thì chỉ được dùng thêm hoa quả, không được ăn bất kỳ gì khác.
Hoa Tiếu Vân vì nghi ngại nên vẫn chưa dùng. Do vậy khi cơn buồn ngủ ập đến, Hoa Tiếu Vân vì vô khả chống chọi nên từ từ buông người nằm xuống và ngủ ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!