Vẫn tay nắm tay đi song hành cùng Giang Cửu Linh, lão Phong Trần Cuồng Cái chợt bảo :
- Ngươi đoán đúng, ả Tây Môn Nghi quả nhiên đã đến và đang chờ ngươi thực hiện lời hứa. Vẫn hội diện như ngươi đã định chăng?
Đang đi phía trước Khúc Thụy chợt chậm lại và chờ khi lão Phong Trần Cuồng Cái cùng Giang Cửu Linh theo đà tiến lại gần liền thì thào nhận định :
- Nhìn sắc diện Giáo chủ Minh Nguyệt giáo có vẻ khác lạ, không khéo còn nhiều mưu mô khó lường. Nên chăng trước khi giao bảo kiếm Phổ Quang, Giang thiếu hiệp cần cẩn trọng đề phòng.
Giang Cửu Linh nhẽ gật đầu :
- Miễn sao tất cả được an toàn nhất là đừng để hệ luỵ đến Cái bang. Sau đó bất luận Minh Nguyệt giáo có mưu đồ gì tại hạ tự tin có đủ lực đối phó. Cũng may Tây Môn Nghi vẫn đến một mình, cứ hội diện vì với tình thế này Tây Môn Nghi vị tất dám giở thủ đoạn.
Đang đi lại trước Phổ Quang cổ tự dĩ nhiên Tây Môn Nghi cũng thấy Giang Cửu Linh đang cùng những ai quay về vì thế Tây Môn Nghi lập tức lên tiếng cơ hồ không thể giấu thái độ nôn nóng :
- Hạn kỳ sắp mãn thật khó đoán hậu quả sẽ như thế nào nếu ta chậm thu hồi bảo kiếm Phổ Quang, Giang thiếu hiệp quả nhiên thân thủ thần thông, đã giúp bổn giáo thu hồi cố vật, hy vọng vẫn tuân thủ điều đã hứa sớm giao hoàn bảo kiếm.
Giang Cửu Linh cùng lão Phong Trần Cuồng Cái đều nhất loạt đứng lại chỉ cách Tây Môn Nghi một trượng, và Giang Cửu Linh từ từ nâng cao cho Tây Môn Nghi nhìn rõ cổ kiếm :
- Như đã hứa tại hạ hy vọng quý giáo Minh Nguyệt giáo đừng bao giờ toan dùng thủ đoạn gậy bất lợi cho Cái bang chỉ vì tình cờ chọn đúng Phổ Quang cổ tự lập Phân đà. Còn thanh kiếm này Giáo chủ ắt cũng thấy ngoài võ có khắc bốn chữ "Phật pháp vô biên" riêng trên thân kiếm, xin hãy xem đây, ở cả hai mặt đều khắc tự dạng, một bên là "phổ độ chúng sinh" mặt còn lại là "quang minh vô lượng" ghép hai chữ đầu thành Phổ Quang, chứng tỏ đây đúng là bảo kiếm Phổ Quang quý giáo đang cần.
Tại hạ quyết không ngại phó giao xin nhận lấy và mau ly khai cho đồng thời xin hẹn sớm có ngày gặp lại.
Giang Cửu Linh nhẹ tung thanh cổ kiếm cho Tây Môn Nghi.
Nào ngờ vừa nhận được kiếm Tây Môn Nghi vùng biến sắc khiến Khúc Thụy lẫn lão Phong Trần Cuồng Cái cũng biến sắc theo, chỉ Giang Cửu Linh là vẫn giữ được điềm tĩnh :
- Sao? Có gì không đúng ư Giáo chủ?
Chợt Tây Môn Nghi thở dài với vẻ buồn bã rồi lại đột ngột cười lạt :
- Đúng như tiên đoán muốn thu hồi bảo kiếm không thể không vận dụng sở học Phổ Quang, thiếu hiệp tuy thành sự nhưng quá đa nghi, dường như không màng dùng đến Đại bảo đan phục nguyên ta đã trao? Nếu vậy có thể cho nhận lại? Yên tâm khi nhận xong ta lập tức đi ngay.
Giang Cửu Linh thoáng bối rối đành lấy trong người ra một vật, lại ném cho Tây Môn Nghi.
- Không phải tại hạ đa nghi nhưng thực sự không cần, mong lượng thứ và dù sao cũng cho tại hạ có lời đáp tạ về hảo ý của Giáo chủ. Xin không tiễn mời.
Tây Môn Nghi đón nhận vật nọ, bẻ ra vì vật đó vốn dĩ là hoàn sáp và do chỉ có lớp sáp bọc ngoài nên lập tức hiển lộ một hoàn đan dược đỏ như chu sa ẩn bên trong. Chợt Tây Môn Nghi tung hoàn linh đan về phía Khúc Thụy :
- Được biết các hạ là hậu nhân của Độc Vương, xin nhận lấy và nếu quả quyết không có độc thì hoàn linh đan này nhất định là thứ ý trung nhân Hứa Thần Chung đang rất cần. Xin tùy các hạ sử dụng. Cáo biệt.
Vút.
Không ai chú ý đến cách ly khai của Tây Môn Nghi chỉ vì mùi thơm ngát phát ra từ hoàn đan dược đã thu hút toàn bộ những ánh mắt cùng nhận thức của tất cả mọi người.
Vì thế tất cả thêm hoang mang kinh ngạc khi nghe Khúc Thụy chợt kêu sau một lúc săm soi kỹ hoàn đan dược :
- Bảo đan này cực kỳ trận quý, Tây Môn Nghi giáo chủ thật sự có thành ý, không mảy may dù một chút mưu đồ ở đây. Giang thiếu hiệp đừng ngần ngại vì người cần phục đan lúc này chính là thiếu hiệp.
Giang Cửu Linh cũng hoang mang nhưng đành thở dài và lắc đầu :
- Nhưng tại hạ đã khước từ, đã giao hoàn chủ sở hữu và chủ nhân lại vừa trao tặng cho Khúc nhân huynh, tốt nhất xin cứ để Hứa cô nương phục đan.
Bộng Khúc Thụy kêu :
- Quái lạ, sao Tây Môn Nghi giáo chủ quả quyết Hứa Thần Chung thiếu chủ nhân là ý trung nhân của Khúc mỗ?
Lão Phong Trần Cuồng Cái trợn mắt :
- Ngỡ điều gì khiến ngươi kêu làm lão phu một phen lo lắng hão, về điều đó thì ả đâu có mù, chỉ cần nhìn thấy ngươi khư khư giữa ả họ Hứa trong tay bất; luận ai cũng đoán biết. Như vậy cũng kêu, hừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!