Chương 71: Bảo Vật Đất Trời (p2)

Trên không trung, Tiểu Dĩ nhìn cảnh tượng ngay trước mắt mình mà không khỏi há hốc mồm. Bầu trời mây đen vần vũ tự lúc nào, giữa trời và đất, Tiểu Bạch không còn đứng trên nền đất với chiếc áo màu lam trước đó, mà đã biến đổi thành một bộ dáng kì lạ lơ lửng giữa không trung. Mái tóc cậu ta dài ra, tóc màu đen trước đó đã dần biến thành màu trắng. Bộ trang phục kì lạ có nhiều màu tối hơn trước đó, với nên chủ đạo là màu tím điểm xuyết những bông hoa vàng, trắng và những đường vân nổi màu đỏ trên đó.

Dáng người trông có vẻ yếu ớt trước đó nay đã lực lưỡng hơn nhiều, ánh mắt cũng không còn ngây thơ như trước nữa. Hai tay cậu nổi lên từng đường gân xanh, trên tay không biết tự bao giờ đã cầm một cây trượng dài hai mét.

Tiểu Dĩ là người phản ứng lại đầu tiên.

"Tiểu... Tiểu Bạch? Có phải là ngươi không..."

Tiểu Bạch quay ra nhìn Tiểu Dĩ, sau đó cười như không cười nói rằng.

"Vẫn là ta, mà cũng không phải là ta."

Nói rồi, cậu ta từ từ chạm mặt đất, sau đó đứng khảng khái nhìn Tiểu An.

"Từ khi nào ngươi đã trở thành người của phe quỷ?"

Mọi người sau khi nghe lời này đều nhanh chóng hoàn hồn lại, không loại trừ Tiểu An. Hắn trả lời.

"Từ rất lâu về trước rồi, khi ta thấy sư phụ quá ưu ái ngươi, lúc ấy đã có một người đến nói rằng hắn có thể cho ta những thứ còn lớn mạnh và xuất sắc hơn cả ngươi. Vậy thì sao ta lại không theo chân hắn khi có một món hời như vậy?"

Tiểu Bạch nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ điềm nhiên hỏi tiếp.

"Vậy điều kiện trao đổi là gì?"

"Bảo vật trong chùa."

"Và cả tình cảm huynh đệ nữa, không phải sao?"

Tiểu An nghe đến đây thì cười lớn, sau đó không tự chủ được mà chế giễu.

"Ta đã từng coi ngươi là huynh đệ thân thiết nhất, cho đến khi bước chân vào ngôi chùa này."

Tiểu Bạch nghe xong những lời này, ngược lại lại không thể hiện biểu cảm quá độ nào như trước nữa. Cậu ta cười nhẹ nói.

"Tốt, tốt lắm. Vì vậy, ta tiêu diệt ngươi cũng không thành vấn đề đúng chứ?"

"Ngươi nhắm tiêu diệt ta nổi không?"

"Đúng thế, Tiểu Bạch, ngươi nghĩ ngươi biến đổi ngoại hình xong thì có thể tiêu diệt được Tiểu An à?"

"Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi mạnh bằng hắn ta sao?"

Những kẻ phản bội nhao nhao nói, có thể nhận ra rằng họ vừa mới kinh sợ vẻ ngoài của Tiểu Bạch, nhưng tại sao chỉ có hắn mới được biến đổi như vậy, còn bọn họ thì không? Cái gì cũng là Tiểu Bạch chiếm thế thượng phong, lần này bọn họ quyết không để Tiểu Bạch thắng!

"Đám ngu dốt các người..."

Một trong những người bên cạnh Tiểu Bạch đỏ mặt giận dữ. Đám người này bị cái gì vậy? Lòng đố kỵ che mờ mắt bọn họ rồi sao?

Tiểu Bạch đưa tay ra chặn người huynh đệ của mình lại, sau đó nói thêm.

"Thật uổng công sư phụ đã rèn luyện và dạy bảo các ngươi, lại dạy ra một đám tiểu nhân!"

"Ngươi nói ai là tiểu nhân?"

Một kẻ không nhịn được đã động thủ tay chân, hắn cầm thanh đao trên tay dùng lực bay về phía Tiểu Bạch với ánh mắt dữ dằn. Động tác của hắn quá nhanh nhẹn, khiến mọi người chưa kịp định thần lại. Lúc hắn gần đánh được Tiểu Bạch, thì bị một chưởng của cậu đánh bay ngược lại rồi rơi xuống đất. Chưa hết, Tiểu Bạch còn phóng ra một tia khí màu tím bao bọc người đó lại.

Những người còn lại nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi, không còn dám động thủ nữa, người nào người nấy im re, ngoại trừ Tiểu An và con quỷ.

"Hừ, ngươi tưởng với một chưởng vừa rồi ngươi cũng có thể đánh thắng ta à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!