"Tại sao lại tìm đến tôi?"
Sự im lặng bao trùm không gian, làm lòng người nghẹt thở.
Minh len lén hỏi cô.
"Cái đó… Cậu không sợ con ma đó làm hại à?"
Quyên khẽ đáp lại.
"Có, tớ sợ, nhưng mà tớ muốn thử."
"Cậu liều thật đấy."
Quyên phì cười.
"Thế cậu ở đây làm gì nhỉ? Vệ sĩ của tớ đâu rồi ý nhỉ?"
Minh gãi đầu ngại ngùng.
"Tớ ở đây chứ đâu… Nhưng mà vệ sĩ của cậu yếu đuối lắm, cậu bảo vệ tớ nhé?"
Hết cách với cậu bạn này, cô trấn an.
"Không sao đâu, có tớ ở đây rồi."
Cánh cửa đột nhiên bật mở, mặc dù trước đó đã được khoá kĩ càng.
Một bóng người đứng bên ngoài, tóc dài, mặc bộ quần áo xanh của bệnh viện. Quyên nhìn thế nào cũng không thể thấy được khuôn mặt của người đó.
"M… Ma kìa!!!"
Minh hoảng sợ hét to, rồi ôm cô thật chặt. Quyên hơi choáng ngợp.
"Con ma kia mau chút điii!"
Cô bật cười, con ma kia làm cô sợ thật đấy, nhưng mà cách bảo vệ trẻ con này của Minh càng làm cô thấy buồn cười hơn.
"Không sao đâu mà!"
Quyên trấn an Minh rồi từ từ buông tay cậu ra.
"Cô… muốn gì?"
"Giúp tôi."
Con ma đó thốt lời, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.
"Tại sao?"
Cô không hiểu, hết lần này đến lần khác, tất cả những con ma cô gặp đều yêu cầu cô giúp đỡ. Có phải từ sau bi kịch gia đình, ông trời đã trừng phạt bản thân cô bằng cách để cô nhìn thấy ma và phải giúp họ đi siêu thoát không?
Nếu như đây được coi là hình phạt vì đã sống sót, thì cô sẽ đành chấp nhận nó như một lẽ tất yếu từ bây giờ cho đến sau này vậy.
"Cô là người thích hợp."
Lại là câu nói này.
Những con ma này trông chờ gì vào một con nhóc 10 tuổi thậm chí đến cả một chút tung tích của hung thủ cũng không có? Bao nhiêu tháng trời đã trôi qua, Quyên ngày càng mất hy vọng vào việc tìm kiếm hung thủ thực sự. Nếu thật sự không thể tìm được gì thì sao? Nếu cô mãi mãi không tìm thấy hắn, thì chỉ có thể sống một cuộc đời bình thường cùng với bà Vân thôi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!