Hoa không nói gì, cô bé cũng đoán được chuyện này.
"Anh... biết rồi sao?"
"Ừm. Vì sao em lại vào rừng giữa đêm khuya, và vì sao người em toàn bùn..."
"Vì sao ạ?"
Đương nhiên là Hoa sẽ rất hiếu kỳ rồi.
"Em bị mộng du."
"Mộng... mộng du?"
"Ừm."
Nguyên nhân Hoa bị mộng du có lẽ là liên quan đến "con ma" kia. Cùng thời điểm nó tới căn nhà hoang, Hoa cũng bị mộng du.
Hay bên dưới đống bùn lầy này có thứ gì đó?
Hoa ban nãy vừa khóc vừa bới đống bùn, giống như đang tìm cái gì đó vô cùng quan trọng.
"Được rồi, bây giờ em theo anh về nhà nhé."
Minh liếc mắt qua đống bùn, sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ quay lại đây...
Không như suy tính, khi quay về ngôi nhà nhỏ, Minh chẳng thấy "con ma" đâu nữa.
Hoa ngại ngùng nói nhỏ.
"Cái đó... Anh có thể vào nhà được rồi ạ. Em tắm cũng quen rồi."
Suy nghĩ một chút, Minh quyết định ở lại canh.
"Không sao đâu, anh sẽ ở bên ngoài canh cho em. Dù sao đêm hôm khuya khoắt lại vắng vẻ thế này, ngay cả anh cũng không dám tắm đâu."
"Vậy... vậy..."
Sợ Hoa ngại quá không dám tắm nữa, Minh nhanh chóng đẩy cô bé vào nhà tắm.
"Đã bảo không phải ngại rồi. Em cứ đi tắm đi!"
...
Tiếng nước xối xả bắt đầu chảy, Minh bắt đầu liên kết những thông tin mình kiếm được.
Cái thứ trăng trắng kia khả năng cao chính là một hồn ma, mà giả thiết ban đầu Hoa là hồn ma đó là hoàn toàn sai lầm. Trong căn nhà hoang đó có giọng phụ nữ và một người đàn ông, mà cứ đến sáng là chẳng thấy ai... Vậy người đàn ông kia không lẽ cũng là ma? Nhưng nếu là ma thì tại sao chúng lại lén lút làm mấy chuyện ấy ấy...? Con ma đó, không lẽ chính là mẹ Hoa vẫn chưa siêu thoát được, và hiện giờ đang ở nhà Hoa?
Thế nhưng Quyên tự dưng mất tích...
Vậy khẳng định một điều chắc chắn rằng căn nhà hoang đó không bình thường! Không có gì trong nhà là điều dễ hiểu, nhưng nếu là nhà hoang thì ít ra cũng phải có vài ba cái mạng nhện chằng chịt vào nhau, hoặc là bụi bám khắp nơi... Vậy chứng tỏ căn nhà đó có sự nhúng tay của con người, cũng tức là giả thiết người đàn ông kia là ma bị loại bỏ. Hắn là người! Vấn đề là đến sáng không có ai ra khỏi nhà, mà Quyên cũng không thấy trở lại. Cậu suy đoán Quyên đã vào nhà đó để tìm hiểu và sau đó thì mất tích.
Mấu chốt ở đây chính là bí mật nào đó mà căn nhà ấy che giấu.
Cái hầm sau nhà?
Hoa đã nói rằng ở đó có hồn ma một người phụ nữ bí ẩn không phải người bản địa ở đây. Cậu muốn đến xem thử... Dù rất sợ hãi vì "một thời gian sau họ đều chết..." như lời Hoa nói, nhưng hình như manh mối duy nhất hiện tại chỉ còn nó mà thôi. Đúng lúc ấy, tiếng nước ngừng hẳn, Hoa bước ra với mùi thơm tự nhiên, không còn lấm lem bùn đất nữa.
Minh giống như quyết tâm rồi, chạy tới nói thật nhanh cho Hoa biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!