Hôm nay đáng ra là ngày trực nhật của Quyên.
Cô bé xin nghỉ nên người khác phải đi thay.
Sáng tinh mơ, bà Vân và Quyên đã dậy từ sớm để đến nơi cần đến.
Nó ở hơi xa.
Hiện trường vụ án là một khu căn hộ nhỏ, sạch sẽ và tươm tất.
Bao quanh căn nhà là những lùm cây xanh xanh, cành lá rủ xuống chụm lại như đang xì xào.
Màu xanh lúc tờ mờ sáng hơi sẫm lại, giống như bộ tóc dài hơi nhuộm xanh của người con gái.
Quyên không phải là người thấy ma, nhưng cô dường như có duyên gặp ma.
Bà Vân đã kể đại khái cho Quyên hiểu.
Nhân chứng treo cổ ngay trên cái giường làm bằng gỗ sồi đã cũ.
Gương mặt xác chết nhợt nhạt, hai mắt trắng dã mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.
Khi tháo xác xuống, da thịt anh ta có màu xám nhão nhoét, giống như thịt thối rữa lâu ngày.
Người ta đoán nhân chứng đã chết được hơn một tuần.
Khi cùng bà Vân bước vào căn hộ nhỏ có màu trắng toát, bên trong còn có hai viên cảnh sát trực và...
một người đàn ông nét mặt u buồn.
Quyên quay lại hỏi bà Vân.
"Mẹ, người đàn ông đang đứng cạnh cái giường nơi nạn nhân tự tử kia là ai thế?"
Bà Vân vô cùng bàng hoàng, chân tay bủn rủn.
"Con nói ai?"
"Người đàn ông mặc đồ trắng mặt trắng bệch kia kìa!"
Quyên chỉ tay vào đúng vị trí người đàn ông đang đứng, ông ta từ từ giương ánh mắt u tối lên nhìn thẳng vào cô bé.
Quyên rùng mình.
Bà Vân bải hoải.
"Con gái, có lẽ đó là linh hồn của nhân chứng.
Nhưng con thật sự có thể nhìn thấy ông ta sao?"
Đã một lần Quyên nhìn thấy ma ở trường nên nghi vấn trong bà Vân ngày càng lớn.
Bà chỉ tay về phía bàn thờ nơi có một bức ảnh phủ khăn trắng xung quanh.
"Người đàn ông đó, phải không?"
Quyên xác nhận.
"Vậy là con đang nhìn thấy hồn ma người đó đúng không mẹ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!