Sau vụ án kinh thiên động địa đó, Quyên nổi tiếng toàn trường.
Nhưng là, nổi tiếng theo một nghĩa khác.
"Nghe nói nó nhìn thấy ma đấy.
Mà còn là 20 con ma nữ đáng sợ cơ!"
"Kinh thật.
Phải tránh xa nó ra không nhỡ may bị nguyền rủa đấy."
"Nghe đâu nó là trẻ mồ côi được nhận nuôi.
Loại mạt hạng như vậy sao lại được học ở trường này nhỉ."
"Hình như được một bà giàu có nhặt về nên mới thế."
"..."
Quyên khẽ khàng thở dài.
Cô là giúp đỡ người bị chết oan đấy chứ.
Lại còn có mấy đứa con gái nhìn mình bằng ánh mắt ghét cay ghét đắng nữa.
"Nghe nói tại nó mà thầy Trường phải vào tù.
Thầy ấy tốt thế mà lại bị nó hại..."
Quyên lướt qua những lời như vậy.
Kẻ mù quáng không biết rõ sự thực thì không nên chấp nhặt làm gì.
Mặc dù cô bé rất tức giận.
Quyên khẽ sờ lên chiếc vòng cổ bạc hình mặt trăng trên cổ.
Đây chính là kỉ vật Xuân tặng.
Cô bé khẽ cười.
Phải công nhận, lần đầu tiên Xuân xuất hiện làm cô sợ đến chết khiếp đi được.
Còn cứ tưởng là sẽ gặp ác mộng nữa chứ.
Từ phía sau, một giọng nói con trai lanh lảnh cất lên.
"Quyên ơi, đợi tớ với!"
Cô nhíu mày chậm quay đầu lại.
Cậu ta gương mặt còn non choẹt, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời vẻ sùng bái.
Cậu ta gọi cô lại làm gì?
"Cậu đi nhanh quá."
Cậu bạn kia dừng lại, hai tay chống vào hai đầu gối miệng thở hồng hộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!