Sau một khoảng thời gian mọi chuyện dần lắng xuống, Quyên quyết định đến bệnh viện B thăm cô Mai.
Dù sao, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Mai là người cần được chữa vết thương tinh thần nhiều hơn bất cứ ai.
Hiện tại, dù đã thoát khỏi cuộc sống địa ngục cùng với con quỷ kia, cô Mai vẫn không thể tự mình thoát khỏi những kí ức tuyệt vời với người con gái đã mất ấy.
Khi cô Mai cảm thấy có người bước vào, sau khi biết chắc chắn là Quyên, cô bất giác nở một nụ cười hiếm hoi.
Quyên nhận ra sự đau thương, tuyệt vọng và nỗi bất lực trước cơn đau đớn không nguôi về tình yêu đời mình trên gương mặt cô Mai.
"Cô vẫn đang sống, và vẫn sẽ tiếp tục sống những chuỗi ngày sau này..."
Quyên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô Mai, cả thân thể yếu ớt gầy gò trên giường bệnh dường như chẳng có một chút sức sống nào cả.
Giống như đang sống nhưng lại đã chết rồi.
"Nỗi đau ta dành cho nàng sẽ theo ta suốt phần đời còn lại".
Quyên chợt nhớ đến sự bi thương trong ánh mắt và nỗi buồn vô tận của thầy Snape trong "Harry Potter".
Trong đôi mắt vô thần có phần hốc hác vì gầy gò lại chỉ có bóng tối và sự bi thương bao trùm lấy.
Cuối cùng, cô Mai cũng cất tiếng, giọng nói lạc đi, nhẹ hều.
"Phải rồi, cô vẫn phải sống mà, cô còn phải giữ lời hứa với Mộng nữa.
Sống thật tốt, sống luôn cả phần của Mộng...
Cô quyết định rồi, sau khi ra viện cô sẽ đi tu."
Quyên có phần hơi bất ngờ trước lời nói của cô Mai.
"Cô sẽ đi tu sao?"
"Ừm.
Cô không thể vứt bỏ đoạn tình cảm sai trái này, vậy nên cô sẽ chôn giấu nó thật là kĩ.
Cô sẽ ngày ngày ăn chay tụng kinh niệm phật, biết đâu Mộng sẽ được siêu thoát sớm hơn một chút, có được một cuộc sống hạnh phúc hơn một chút..."
"..."
Quyên chẳng nói gì.
Tiếp tục sống đối với cô Mai mà nói, không biết là một món quà tốt mà số phận ban tặng, hay thực ra đó là một hộp quà trêu ngươi, thử thách ý chí sinh tồn của cô Mai?
Dù sao, phải đưa ra một quyết định như vậy thì Quyên chắc chắn một điều rằng cô Mai đã hiểu ra được một số đạo lý nhất định sau khi trải qua đau khổ.
Sau một buổi chiều nói chuyện với cô Mai, trời không còn sớm nữa nên cô quyết định ra về.
Việc Quyên đi thăm cô Mai là tự mình quyết định, vậy nên có lẽ không ai biết được giờ này Quyên đang thong thả đi bộ trên hành lang bệnh viện B.
Vì hôm nay là cuối tuần nên bệnh viện cũng khá ít người.
Hành lang nơi Quyên đang đi lại vắng tanh, chẳng có lấy một y bác sĩ hay một bệnh nhân nào đi qua cả.
Quyên thấy hơi là lạ.
Chắc chắn đây là hành lang lúc cô đến, bác sĩ và bệnh nhân phải nói là cũng có kha khá vì đây là khu phòng hồi sức cùng một số phòng dành cho bệnh nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!