Chương 41: Nội Tâm Tranh Đấu

"Không đúng sao? Chỉ là một câu cảm ơn thôi mà!"

Quyên lặng lẽ nhìn tâm ma của mình, trong lòng tĩnh lặng như nước.

Bản thân bị dắt mũi lâu như vậy, lại mờ mịt không thấy gì! Giúp đỡ cái gì ở đây chứ, chẳng qua cô ta đã che mắt cô mà thôi.

"Tôi rơi vào hoàn cảnh này là vì cái gì? Chính cô đã làm mờ mắt tôi, khiến con ma nữ kia dẫn dụ tôi hết bước này đến bước khác.

Làm gì có chuyện mọi thứ đều thuận lợi như vậy được chứ?"

Cô gái mặc bộ đồ lolita đen nhỏ máu trước mặt đột nhiên cười khục khục vài tiếng, sau đó nói chuyện với vẻ hết sức giễu cợt.

"Rốt cuộc cô muốn gì?"

"Hừm, đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy nữa.

Ta ở đây là vì muốn tốt cho cô, và cả ta.

Nếu như cô nhường thân thể này lại cho ta, thì cô không phải gánh chịu nỗi cô đơn, vô vọng, vô cảm và sự chán nản đang dần lớn lên trong lòng cô nữa.

Đừng cố quá để rồi thành quá cố! Ta biết, bên trong cô đang dần mục ruỗng, mờ mịt và thất vọng..."

Quyên không thể thốt lên lời nào trước đòn phản công mạnh mẽ của cô gái trước mặt.

Cô ta nói đúng.

Đó là sự thật, và nó không hề sai.

Tại sao cô phải sống? Tại sao cô phải gánh chịu sự trống trải và cô đơn sau khi mất đi gia đình? Tại sao chỉ có mình cô được sống? Tại sao kẻ thủ ác vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia, dưới chân pháp luật mà không hề bị trừng trị, vả lại còn có một cuộc sống tươi đẹp giả tạo che lấp đi tâm hồn thú vật của hắn? Những nỗi đau này đối với một đứa trẻ như cô mà nói, chính là quá lớn, quá sức chịu đựng, cảm giác không thể thở nổi.

Cô muốn khóc, nhưng lại không muốn khóc, chính là cái cảm giác buồn đến mức khóc cũng chẳng muốn khóc nữa.

Cô thường hay tự hỏi trên đời liệu có công bằng không, và cô cũng thường tự quyết định sẽ đi tìm công bằng.

Nhưng càng tìm, trước mắt cô càng mờ mịt.

Cố gắng lật tung mọi thứ, thế nhưng tung tích của hắn một chút cũng không có.

Kết quả, cái mạng này của cô có thể sẽ bị liên lụy...

"Im miệng đi."

"Ta chỉ nói sự thật mà thôi.

Đó chẳng phải là những gì cô nghĩ sao? Sự sống dành cho cô là không đáng.

Cô không xứng đáng có được một cuộc sống tươi đẹp được đổi bởi mạng sống của chính những người thân thiết trong gia đình.

Chính cô là người đã tước đi mạng sống của họ.

Đáng lẽ ra hình phạt thích đáng cho cô là cái chết, không phải sao? Cô sống trong khi họ đã chết, đó chính là một cái tội.

Để chuộc lại tội lỗi đó, cô mới tự tạo trách nhiệm cho mình là đi tìm tên hung thủ kia, nhưng tìm được hắn rồi thì cô định làm gì?..."

"Đủ rồi, đủ rồi!"

"Một đứa nhãi chỉ mới 10 tuổi như cô thì có thể làm được gì? Công bằng ư? Cô vốn dĩ đã biết rằng trên đời này không hề tồn tại sự công bằng! Bất công! Đó mới chính là cái mà tạo hóa ban tặng cho con người! Cô chỉ là đang cố vẫy vùng trong cái lưới tự mình tạo ra mà thôi..."

"Câm mồm, câm mồm! Tôi đã bảo là cô câm mồm rồi cơ mà!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!