"Không ai dám mở nắp hầm à?"
Minh thắc mắc.
Hoa lắc đầu, rồi thở dài.
"Ai cũng sợ chết hết.
Kể cả em, cũng thế."
Minh cảm thấy sợ hãi.
Nếu như Quyên bị con ma nữ đó bắt đi chứ không phải gã đàn ông kia, thì dù cho có lật tung cả cái khu rừng u ám này lên có khi cũng chẳng thấy cô ấy đâu.
Ma, giỏi nhất là giấu người...
Minh nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Hoa.
"Em có biết người phụ nữ đó là ai không? Tại sao người đó lại chết dưới cái hầm này?"
"Em không biết.
Không ai trong làng biết người phụ nữ đó, hình như không phải người dân bản địa..."
Minh lưỡng lự một chút rồi quyết tâm.
"Đi theo anh, anh sẽ tìm cho ra sự thật."
Minh đi vào trong căn nhà hoang, nơi bí ẩn cuối cùng mà Quyên xuất hiện, theo sau có Hoa với gương mặt lưỡng lự.
Cần phải tìm ra một thứ gì đó trong căn nhà này, vì Minh chắc chắn nó không chỉ là một căn nhà hoang bình thường.
Vừa tìm kiếm mọi ngóc ngách, Minh vừa lân la hỏi chuyện.
"Ai đóng học phí cho em vậy?"
Hoa mặt tái xanh.
Cô bé không nói gì khiến Minh cảm thấy bế tắc.
Dừng lại công việc tìm kiếm một chút, Minh trầm giọng.
"Anh thật lòng chẳng muốn biết có chuyện bí mật gì ở nhà em đâu, Hoa ạ.
Nhưng hiện tại, Quyên đã mất tích, dù cho là em có bí mật gì không thể nói thì cũng nên nghĩ tới người đã nhiệt tình giúp em chứ? Cô ấy...
không ngại nguy hiểm để có thể giúp em đến cùng, nhưng em dường như chẳng tin tưởng một chút gì bọn anh cả.
Anh cũng hết cách rồi."
Minh ngồi phịch xuống đất rồi thở dài một hơi.
Cậu cũng mệt mỏi lắm rồi.
Không thấy Quyên, cậu chẳng còn tâm trí gì để mà giúp người khác, chẳng có một chút động lực nào hết.
Cậu nhớ lần đầu tiên thấy Quyên, gương mặt lạnh lùng thờ ơ đó đã in sâu một phần nào đó trong trí não của mình rồi.
Ban đầu, cậu tiếp cận Quyên vì cảm thấy cô gái đó có một chút thú vị, nhưng càng thân thiết, càng trải qua nhiều chuyện rồi cậu mới biết, Quyên chính là một người quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!