Quay trở lại cái đêm Quyên lần mò trong căn nhà hoang, còn Minh thì đi theo cái thứ trăng trắng kì lạ kia về căn nhà mái tranh.
Minh nấp sau một cái cây to, mắt chăm chăm nhìn về hướng "con ma" đang di chuyển.
Nó không đi vào nhà ngay, mà thay vào đó, nó ra sau nhà, nơi có một cái lán nho nhỏ gọi là "nhà tắm", đủ kín để che đi những phần không nên nhìn.
Nó đi vào trong, múc nước từ cái giếng có sẵn để tắm rửa, đương nhiên Minh chỉ nghe thấy những âm thanh dội nước ào ào.
Cậu thắc mắc một con ma lại đi tắm khuya làm cái gì...
Sau nửa tiếng, khi Minh gần như đang ngủ gật phía sau gốc cây lớn, có tiếng bước chân đi ra từ cái lán, và Minh ngạc nhiên vì nhìn thấy cái Hoa, thay vì nhìn thấy cái thứ trăng trắng ban đầu.
Đầu óc cậu càng mờ mịt hơn vì không hiểu chuyện gì xảy ra, và lưỡng lự không biết có nên đi ra khỏi gốc cây và hỏi con bé cho ra lẽ hay không? Rõ ràng giọng nói của người phụ nữ trong căn nhà hoang là giọng người lớn, lạ hoắc và chắc chắn không phải của cái Hoa.
Hay cái thứ trắng ấy đã biến mất ngay khi bước vào trong lán, và Hoa thực sự đang tắm ở đó thì sao? Vậy thì con bé phải nhìn thấy nó, và không thể có loại biểu cảm như chưa từng nhìn thấy vật gì lạ như thế kia được.
Hơn nữa, nếu thế thì kì lạ hơn khi Hoa lại đi tắm vào giờ này.
Trời khá tối, nhưng ánh sáng lờ nhờ của mặt trăng hắt xuống làm cho Minh vẫn có thể nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn cô độc không lẫn vào đâu được của Hoa.
Hay chính Hoa là cái thứ mờ ảo trăng trắng vừa rồi?
Minh chợt rùng mình, sợ hãi với chính suy nghĩ vừa rồi của bản thân.
Đợi cho cái Hoa đi vào nhà giống như mọi chuyện đều không có gì kì lạ xảy ra cả, Minh thầm tính toán.
Nếu như bây giờ lẻn vào nhà nằm ngủ như không có phát sinh chuyện gì hết thì không được, mà nếu quay lại chỗ Quyên thì có khi lại bị đánh vỡ sọ vì tội không nghe lời...
Thây kệ, cứ quay lại chỗ Quyên đã vậy.
Trời tờ mờ sáng, Minh chạy tới chỗ nấp trước đó cạnh căn nhà hoang, đôi mắt đảo khắp nơi để tìm hình bóng nhỏ nhắn của Quyên.
Sâu thẳm trong lòng mình, cậu biết nguyên nhân quay lại nơi này không phải vì tò mò chuyện nhà Hoa, mà là vì lo cho Quyên.
Minh tìm mọi ngóc ngách xung quanh căn nhà nhỏ nhưng cũng chẳng thấy Quyên đâu.
Cậu đứng trước cửa ra vào của căn nhà, do dự một lát rồi quyết tâm bước vào trong.
Bên trong ngôi nhà nhỏ trống không, trừ một chiếc giường rơm và một số đồ linh tinh vặt vãnh dưới đất.
Quyên biến mất như thể cô chưa từng tồn tại vậy, cảm giác như hình bóng của cô gái nhỏ mấy tiếng trước chỉ là hư ảo, là trong mơ.
Tim Minh đập thịch một cái.
Không thấy Quyên đâu, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại nữa...
"Quyênnn..."
Vọng lại tiếng của cậu là tiếng gió xào xạc, tán lá cọ vào nhau.
Không có bất kì phản hồi nào càng khiến Minh lo lắng điên cuồng.
Nếu như Quyên mất tích, dù có phải xới tung cả khu rừng này lên, cậu cũng sẽ nhất định phải tìm cho ra hình bóng nhỏ nhắn đó.
Dồn nén hơi thở để điều hòa lại nhịp tim, Minh nhìn lại một lượt mọi ngóc ngách của ngôi nhà, sau đó chắc chắn không có gì lạ nữa mới quyết tâm quay trở lại nhà Hoa.
Cậu sẽ quay lại tìm Quyên, sớm thôi.
Lúc về đến nhà Hoa, trời đã sáng, từ xa bà Hoa đã lom khom sau mấy bụi cây nhỏ cạnh nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!