Ban đêm ở thành phố Z vẫn khá là ồn ào, dù cho dòng xe cộ đông đúc ban ngày đã vãn hơn phân nửa.
Ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng cộng với những cột đèn đường chiếu xuống người Quyên nửa sáng, nửa tối.
Cô chậm rãi đi đến gần nơi có chiếc hầm bí mật.
Quyên thầm thán phục người đã tạo ra chiếc hầm này.
Không một ai phát hiện ra sau một lùm cây nhỏ lại có một con đường tắt dẫn từ thành phố Z sang thành phố Y.
Nơi đào hầm cũng được chọn vô cùng thông minh khi con đường này có rất ít người qua lại, cũng chẳng có mấy cột đèn đường, hầu như là tối om om.
Quyên nấp phía sau một tòa nhà cao tầng đã tắt đèn, ở trong khe hở nho nhỏ giữa hai tòa nhà.
Chỗ lùm cây khá tối, nhưng Quyên vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đứng như đợi một ai đó.
Không lẫn đi đâu được, gã đó chính là kẻ ăn mày ban ngày nằm ườn ra đấy, bộ quần áo cũ rách tả tơi với cái mũ vành rộng vẫn là đồ hắn mặc từ hồi sáng.
Quyên nép sát người vào tường, cố gắng không để cho ai phát hiện thấy, sau đó theo dõi nhất cử nhất động của gã ăn mày.
Khẳng định chắc chắn rằng hắn có liên quan tới người đàn ông bí ẩn kia, chỉ cần quan sát theo dõi hắn thì cô có thể biết thêm được một chút nữa.
Không biết qua bao lâu, một người đàn ông ăn mặc kín mít lén lút đi tới, đưa cái gì đó cho gã ăn mày.
Hắn đợi cho gã ăn mày đi hẳn, sau đó nhìn trước ngó sau một cách cẩn thận rồi nhanh chóng biến mất sau lùm cây.
Tất cả những hành động của hắn ta đều vô cùng nhanh chóng khiến Quyên không kịp nhìn rõ ràng.
Cô tự nhủ bây giờ chỉ có thể ngồi đây đợi hắn quay lại, nếu không sẽ mất dấu hắn như ngày hôm qua...
Quyên chẳng hiểu nổi hắn đến căn nhà hoang đó vào ban đêm để làm gì, tại sao lại không đi vào ban ngày? Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng hắn là người xấu và đang bí mật giấu một điều gì đó mà ngay cả tên ăn mày kia cũng không biết.
Trời về đêm vô cùng lạnh, nhiệt độ ban ngày ấm nóng ra sao thì bây giờ giảm mạnh xuống.
Trong màn đêm đen tĩnh mịch, Quyên có cảm giác như mình đang xa rời với thế giới ồn ào kia, dường như cô đang rơi vào thế giới của chính mình.
Những lúc như thế này, người ta thường hay nghĩ về quá khứ, nghĩ về những điều người ta quan tâm.
Trước mắt Quyên lại hiện lên nụ cười vô tư của bản thân mấy tháng trước.
Một nỗi bùi ngùi xót xa dâng lên trong lòng khiến Quyên vô thức trào nước mắt.
Hóa ra trong tận đáy lòng mình, Quyên vẫn chưa bao giờ chấp nhận sự ra đi của những người thân yêu, chưa chấp nhận chuyện mình có một cuộc sống mới.
Một hình ảnh khác lại hiện ra.
Gương mặt ngây thơ, có lúc lại đỏ bừng của Minh kéo cô về thực tại.
Quyên vẫn đang sống, và một tương lai vẫn chờ đợi cô ở phía trước.
Quyên lắc đầu rồi tự cười mình.
Những gì mà ông trời sắp đặt rồi thì con người không thể thay đổi được.
Thế nhưng suy nghĩ và sống như thế nào thì là do chính con người nắm lấy.
Ông chủ tiệm vàng dù cho đau khổ thế nào cũng không một lời oán thán, không thù hằn, lựa chọn một cuộc đời vị tha.
Còn Quyên thì lại chẳng làm thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!