Bà Vân rất giàu có.
Người đàn ông mặc đồ đen luôn đi cạnh bà là quản gia của gia đình này.
Nghe nói, chú ấy trước kia được bà cứu rồi nuôi như con trai.
Gương mặt của chú lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng thực chất lại rất quan tâm đến Quyên và cực kì quý mến bà Vân.
Quyên mười tuổi, tức là vẫn phải đi học.
Cô bé xin nghỉ học ở trường tiểu học cũ, sau đó theo bà Vân lên thành phố học một trường tiểu học danh tiếng khác.
Ngôi trường này nói đặc biệt thì đúng là rất đặc biệt.
Hầu như các gia đình giàu có đều cho con em mình vào đây học.
Còn nữa, có nhiều tin đồn rằng, ngôi trường này có ma...
Ngày đầu tiên Quyên vào lớp mới, mọi người đã xì xầm to nhỏ rất nhiều.
"Nó là người mới à? Trông quê một cục."
"Nghe nói nó được nhận nuôi.
Mà nguyên nhân là gì thì chịu..."
Bà Vân và Quyên đã quyết định giấu diếm sự thật.
Vụ án mạng được đăng lên báo cũng sẽ không nhắc đến tên Quyên.
"Tao nghi nó mồ côi, song bác Vân thương hại nên nhận nuôi thôi..."
"Đúng là cái thứ chướng tai gai mắt mà.
Nhìn nó thế nào cũng không thể ưa nổi."
Bạn bè cứ tự nhiên xa lánh Quyên.
Cô không lấy đó làm khó chịu, chỉ là có một chút tủi thân...
Bạn thành phố đúng thật là quá khó kết bạn đi.
Quyên ngồi im một chỗ, quét mắt nhìn một vòng các bạn trong lớp.
Buổi trưa, mọi người đều đi xuống căn tin hết, chỉ có mình cô bé là ở lại.
Cô bé lôi hộp cơm mang từ nhà ra ăn từ tốn.
Quyên đã sớm coi bà Vân là người mẹ thứ hai của mình.
Bà dịu dàng, chiều chuộng cô bé.
Bà mang cô đi khắp nơi trị bệnh tâm lý.
Quyên vô.
Cùng cảm động và cảm kích.
Cũng đã hơn hai tháng trôi qua sau cái ngày kinh hoàng đó rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!