"Em đã chết rồi."
Cô bé lúng túng nói, ánh mắt sợ sệt.
Quyên lấy lại bình tĩnh, rồi hỏi một cách chắc chắn.
"Em nói mình đã chết rồi?"
"Ừm..."
"Nghĩa là sao?"
"Tâm hồn của em đã chết lâu rồi."
Quyên nhận thấy ở cô bé này có điểm lạ thường, nên cùng Minh theo sau cẩn thận tiến đến gần hơn.
"Tại sao em lại làm việc này?"
"Em...
Em muốn chị chú ý."
Lý do thực sự của trò đùa này hóa ra lại là vì Quyên.
Không đợi cô lên tiếng, cô bé tiếp tục lúng túng trả lời.
"Em đã mất đi linh hồn của mình rồi, bây giờ em chỉ còn phần xác mà thôi."
"..."
"Mẹ em đã mất tích từ khi em còn nhỏ.
Từ đó, phần hồn của em cũng bị mất luôn rồi..."
Quyên, Minh không thể hiểu nổi những gì cô bé này nói, nhưng đại khái vẫn có thể nắm được một vài thông tin.
Mẹ của cô bé này hiện tại không rõ tung tích, và có thể cô bé đang muốn nhờ sự giúp đỡ của Quyên...
"Em phải báo với cơ quan chức năng để người ta tìm mẹ cho em chứ?"
"Em đã báo rồi, nhưng bao nhiêu năm trôi qua mà họ không tìm mẹ cho em, em chỉ có thể nhờ đến chị..."
Có thể là họ tìm người một cách hời hợt thì có...
Quyên khẽ thở dài.
Không thể nhìn thấy người cần giúp mà lại không giúp được.
Cô cũng thật muốn biết cô bé này là sống hay đã chết, mà lại nói những lời vô lý ấy được.
Quyên kéo Minh ra xa, rỉ nhỏ vào tai cậu.
"Minh thấy sao?"
"Idol cứ làm theo những gì mình nghĩ ấy."
Đàn quạ đen từ đâu bay đầy đầu Quyên.
"Đã bảo đừng gọi là idol nữa mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!