"Đại ca, có phải do trời nắng nên anh sinh ra ảo giác không?"
"Có cần bọn em đi mua nước cho không?"
Nét mặt lão Thanh dần dần trở nên vô cùng bình tĩnh.
Hai tay lão chống lên người đàn em để đứng lên, ánh mắt lạnh lùng âm độc không rõ là đang nghĩ cái gì.
"Không cần thiết.
Đây là việc riêng của tao, đừng nhúng tay vào."
Quyên cầm tay Minh lùi lại về phía Lan, lại không để ý đến nét mặt hồng hồng của cậu bạn.
Dù Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất cậu bé tin Quyên làm vậy là có lí do.
Có thể...
người đàn ông kia sắp đấu với ma? Thật không công bằng, khi cả Quyên và Lan, và cả gã kia đều nhìn thấy ma, còn cậu thì lại không nhìn thấy gì, không biết cái gì!
"Mày chết rồi, thì nên ngoan ngoãn ở dưới địa ngục.
Nơi này đâu hoan nghênh mày?"
Quyên kéo Minh ngồi xuống cạnh Lan, cô bé vẫn hốt hoảng nãy giờ.
Quyên khẽ chạm tay mình vào cô bé.
"Cậu đừng sợ.
Con ma ấy không hại chúng ta đâu!"
"Bác...
Bác ấy..."
"Hửm?"
"Tớ đã gặp bác ấy ở nhà! Bác ấy là khách hàng mua nhà của bố mẹ tớ!"
Lan mắt ướt sũng tròn vo nhìn Quyên, vô cùng đáng thương.
"Khách hàng? Cậu nói là khách hàng nghĩa là sao?"
Lan bắt đầu kể lể trong nước mắt, còn Minh thì ngồi im bên cạnh nghe vô cùng chăm chú.
"Bác ấy thỉnh thoảng sẽ ghé nhà tớ hỏi thăm giá cả nhà đất.
Bác ấy cho tớ rất nhiều kẹo và đồ chơi.
Có lần...
có lần tớ thấy bác ấy với bố mẹ cãi nhau rất to...
Sau đó tớ không thấy bác ấy nữa."
Lan nói xong lại mít ướt, đại khái là khủng hoảng đến tột độ khi biết ông bác thân thiết đã chết, mà hồn ma lại còn...
ở ngay trước mặt nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!