"Đi."
Quyên vô thức cầm tay Minh kéo đi.
Cô bé không để ý thấy vẻ mặt hào hứng phía sau.
Hai người vừa đi thì một tên giang hồ đứng gần đấy quay lại nhìn về phía bức tường đổ.
Hắn không thấy ai ở đó nên gãi đầu nghi vấn.
Có lẽ hắn đã nghe nhầm.
Quyên và Minh kéo nhau đến cạnh nhà kho, có một tên đứng ngủ gật trước cửa ra vào, còn có tiếng khóc vang vọng khắp nhà kho.
Tên đang ngủ gật giật mình, quát vào bên trong.
"Thằng kia im mồm cho tao ngủ! Mày còn khóc nữa là tao vào tao đấm mày rụng răng đấy!"
Có tiếng gào thét vọng lại.
"Thả tao ra! Tao còn mẹ và vợ ở nhà mà...
Có phải mỗi mình tao đâu, cả mày nữa cơ mà!"
"Haha, vì mày là thằng ngu.
Mà cho dù không có vụ này thì đại ca cũng sớm có dự tính loại bỏ thằng vô giá trị như mày rồi.
Yên tâm đi, vợ và mẹ mày ở nhà sẽ được tụi tao chăm sóc tử tế thôi...
Hahaha"
"Thằng khốn nạn! Tao muốn giết mày!"
"Cứ ở đó nha người anh em.
Đại ca gọi tao rồi."
Gã khóa trái cửa từ bên ngoài, cười khà khà mấy tiếng rồi đi mất.
Đây chính là cơ hội của Quyên.
Cô bé dặn dò Minh ở ngoài nếu thấy người thì hãy báo cho cô biết.
Còn một mình mình thì liều mạng đi vào.
Không cần biết có bao nhiêu nguy hiểm, Quyên phải cứu cho bằng được Lan.
Cửa chính đã khóa, với sức lực của một đứa bé 10 tuổi như Quyên thì đương nhiên sẽ chọn con đường nhỏ hơn: cửa sổ.
Không thể cầm cục gạch mà phá cửa, không khác gì dẫn hổ ra khỏi hang.
Quyên nghĩ nghĩ, bèn gõ nhẹ cửa.
"Ai...
Ai đó? Nếu là mày thì mau thả tao ra!"
Tiếng gào thét lại một lần nữa vang lên, lần này có vẻ như tên bên trong đang thực sự tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!