Chương 8: Ma Ám

Phương đứng một bên chờ đứa nhỏ kia ra hiệu lệnh cho nàng, bên tai nàng lại vang lên tiếng cười the thé, đứa nhỏ kia tự dưng lại thè cái lưỡi ra rất dài. Phương cả người cứng đờ mắt mở to nhìn cái lưỡi đỏ hỏn tiến đến gần, mùi hôi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi nàng, Phương trợn mắt ngã ập xuống mặt đất.

Nhàn từ phía xa lướt đến đỡ lấy Phương, cô bồng Phương lên ánh mắt nhìn vào gương mặt trắng bệch của nàng, sương mù ngày càng dày đặc, gió rít lên như tiếng dã thú gào thét. Nhàn đưa tay lên vụt mạnh lên người đứa nhỏ kia, cái lưỡi dài bị cô nắm lấy bóp chặt lại, chất lỏng nhớp nháp từ cái lưỡi chảy ra vàng đục nhỏ giọt xuống mặt đất.

Móng tay của Nhàn đâm sâu vào cái lưỡi, như muốn xé toạc từng thớ gân thịt của nó, cô kéo mạnh một cái khiến cái lưỡi kia như muốn đứt lìa. Đứa nhỏ kia gào thét lên, nó đưa tay nắm lại cái lưỡi , gương mặt trắng hồng giờ đây trở nên trắng nhách, hốc mắt trũng sâu trên đầu còn có một vết chém nứt toạc ra.

Mấy đứa nhỏ kia co rúm lại một chỗ láo nháo cả lên, âm thanh trầm thấp lại rít lên như khiến màng nhĩ bị đụt thủng.

Mẹo đứng phía sau ánh mắt căm ghét nhìn vào gương mặt nàng, nổi căm thù chất chồng mấy năm không phải chỉ một lời nói mà có thể bỏ qua. Mẹo nghiến răng ken két, cổ họng khản đặc phát ra âm thanh gầm gừ, màn sương bỗng chốc dày hơn thân ảnh của Mẹo cũng tan biến không còn dấu vết......

Bên tai Phương vang lên âm thanh nhè nhẹ, nàng ngơ ngác mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong lòng của Nhàn. Phương gò má hồng lên , nàng nín thở cố không cho Nhàn biết mình đã tỉnh lại, nhưng tiếng cười bên tai khiến nàng không thể giả vờ nữa.

"Dậy rồi thì về đi".

Phương nghe cô nói thân thể có chút run lên, gió nhẹ thổi mang theo hơi lạnh của sương đêm, Phương rút người vào lòng Nhàn nàng cố gắng làm cho mình càng thêm nhỏ bé.

"Con hông về đâu".

Nàng không muốn về nơi không cho nàng cảm giác an toàn.

"Về đi".

Nhàn đưa tay vuốt lên mái tóc đen mượt của nàng, cô chỉ muốn nàng chơi vui vẻ một chút, không ngờ quỷ nhi kia lại không kìm được mà hù dọa nàng. Nhàn đã che lấp một chút ký ức đáng sợ vừa rồi cho nàng, có lẽ đợi đến khi chìm vào giấc ngủ nó sẽ quay trở lại, nàng cũng sẽ tưởng đó là một cơn ác mộng mà thôi.

"Hông về". Phương đưa tay ra ôm lấy eo của Nhàn, bàn tay nàng lại ôm đến thân thể lạnh ngắt của cô, nàng run lên một cái nhưng vẫn không muốn buông ra.

"Cô đưa con về". Nhàn bồng Phương đứng lên, đối với cô sức nặng của một đứa nhỏ không là vấn đề, Phương úp mặt vào cổ Nhàn thì chợt thấy một thứ gì đó.

Phương nheo mắt nhìn về phía xa, dưới làn sương đêm bóng dáng của những gò cao nổi lên xếp thành hàng, bên trên là những đứa nhỏ lúc nãy đang vẫy tay chào nàng, Phương cười tươi đưa cánh tay nhỏ lên chào lại chúng.

Trời bắt đầu mưa lâm râm, từng hạt mưa lất phất bay lên gò má đỏ hồng của nàng, Phương ngẩng lên nhìn lên gò má trắng bệch của Nhàn, gương mặt cô cứ như vậy lạnh lẽo nhìn về phía trước. Phương đưa hai bàn tay xoa mạnh rồi áp lên gò má Nhàn, chị Ngót nói làm như vậy sẽ thấy bớt lạnh một chút. Nhàn có chút mất tự nhiên mà quay qua nhìn nàng, gương mặt tương tự khi cô còn nhỏ , Nhàn cũng đã tự hỏi sao Phương lại giống mình, có phải ứng với câu ghét ai đẻ con ra giống người đó.

Con đường đê heo hút không một bóng người, đường càng lúc càng tối hai bên đều là ruộng lúa mênh mông, Phương nhìn xung quanh cơ thể theo phản xạ mà run lên, sao lúc nãy nàng đi cùng đứa nhỏ kia lại không thấy những thứ này.

Ánh trăng vàng lấp ló sau màn mây u ám, mưa ngày càng nặng hạt hơn, thấm ướt những cây cỏ dại mọc hai bên đường bờ. Hương thơm hoa nhài trắng trong , được gió đêm thổi đến hòa lẫn hương vị vào nhau ngọt lịm, dưới ánh trăng từng khóm hoa như e lệ mà nấp vào nhau. Chúng khoác trên người màu trắng thuần khiết, nhưng lại bị người ta bảo là không mấy gì tốt đẹp. Hoa nhài nở về đêm hương thơm ngon ngọt như mời gọi, khiến người nhìn đến kìm lòng không đặng , liền muốn hái một bông đặt lên mà ngửi hương thơm.

Phương hít hít cái mũi, hương hoa khiến nàng say mê mà ngó nghiêng tìm kiếm, khi nhìn đến khóm hoa nhài ánh mắt có chút sáng lên. Nhàn đi đến khóm hoa phía trước, cô đưa tay ngắt lấy vài bông đặt vào lòng bàn tay Phương, hoa nhài trắng muốt từng cánh uống sương no đủ óng ánh, Phương nâng lên đưa mũi lại gần ngửi ngửi.

"Thơm quá, cô muốn ngửi hông".

Phương cầm lấy cuốn hoa đưa bông hoa nhài đến trước mũi Nhàn, cô không từ chối kê mũi lại gần mà ngửi.

"Thơm".

Phương cười khúc khích vui vẻ đến nổi đuôi mắt cũng cong lên, nàng đem hoa cắm lên tóc nơi vành tai của Nhàn, rồi lại đưa mũi lên gần mà ngửi, có mùi thơm hoa nhài hòa lẫn mát lạnh cùng hương thơm của bông lục bình.

Cô thơm quá.

Lời này Phương chỉ dám nói trong lòng không có nói ra, dù còn nhỏ nhưng linh cảm mách bảo nàng không được nói ra câu này, có thể cô nghe xong sẽ giận không thèm chơi với nàng nữa.

Phương đưa tay dụi lên mi mắt có chút ngứa, nàng che miệng ngáp một cái khiến nước mắt cũng ứa ra, trễ rồi nên nàng buồn ngủ.

"Ngủ đi sẽ nhanh về đến nhà". Nhàn đưa tay kéo gương mặt nàng úp vào cổ mình, hơi lạnh phất qua gò má nhỏ nhắn trắng hồng.

Hơi thở nóng hổi của nàng phả lên cổ cô, một nụ cười nhạt đã lâu không xuất hiện trên môi cô một lần nữa lại rộ lên, Nhàn đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Phương từng nhịp muốn ru nàng ngủ.

Cửa sổ mở toang , dưới bệ cửa phản chiếu hình dáng thon dài của người con gái, trên vai cô Phương vẫn say ngủ đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cổ cô. Nhàn muốn đặt Phương xuống nhưng nàng ôm chặt quá, vì thế cô đành ôm nàng đi qua đi lại trong buồng.

Bên ngoài tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên, tiếng bước chân rón rén đi ra phía sau nhà. Thanh ôm theo một cái bộc vải màu vàng men theo con đìa đi ra đến gần bờ trầu, một thân hình vạm vỡ xuất hiện phía sau gốc dừa, khi thấy Thanh liền vội vàng đi đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!