Chương 5: Nhơn Tình Ấm Lạnh

"Răng rắc ".

Bước chân giẫm lên trên sàn nhà gỗ đã vụn nát, Dần gương mặt tái nhợt ôm lấy bụng đau đớn, cũng gần một tháng cô xảy thai rồi, nhưng bụng vẫn đau âm ỉ. Dần ngồi xuống cạnh cửa đưa mắt nhìn về hướng chậu cây trước mặt, trong chậu trồng một cây thân leo màu xanh mướt, bên trên có một nụ hoa màu trắng đã nở được một cánh, trên cánh hoa lại có những đường gân màu tím đậm.

Dưới ánh trăng cánh hoa phát ra mùi hương thơm ngát, một con bướm nhỏ bị hương thơm quyến rũ bay đến, nó chỉ vừa chạm nhẹ vào cánh hoa liền trở thành cái xác khô khốc.

Dần cười lên nước mắt chảy xuống nhỏ xuống sàn gỗ mục nát, cô vịn vào cửa gỗ mà đứng lên, khi ra đến chậu cây lại lấy một con dao cắt ngang tay mà nhỏ máu vào chậu.

"Tí tách".

Âm thanh giọt máu tươi nhỏ xuống đất sỏi, hòa lẫn tiếng ếch nhái kêu giữa đêm đen u ám, máu vừa thấm xuống liền bị hút khô cạn, cánh hoa thứ hai cũng bắt đầu nở ra, đường gân tím cũng rõ ràng hơn trước.

"Tao giết hết lũ độc ác chúng bay". Dần cười lên như điên như dại, gương mặt trắng bệch vì thiếu máu, tròng mắt nhìn vào chậu cây hằn lên từng lằng tia máu đỏ tươi, chúng từ mắt Dần chạy dọc xuống đến cổ rồi dừng lại.

"Con ơi mẹ cho con uống sữa".

Dần cười xong thì khóc lóc , cô lại cắt máu nhỏ vào chậu cây, sâu dưới những cái rễ chi chít chính là cục máu đỏ hỏn của đứa nhỏ xấu số.......

"Mợ hai đem cái này về đi thầy không giúp được". Thầy Chín đem cái túi vải đẩy về phía Thanh, ông thở dài lắc đầu mà lạnh giọng.

"Thầy giúp giùm con". Thanh lại lấy ra một túi vải đẩy lại chỗ Thầy Chín, dưới mí mắt có chút thâm đen, gương mặt cũng phờ phạc mệt mỏi.

Thầy Chín liếc nhìn cái túi vải liền cảm thấy hài lòng , ông lấy ra một tấm vải vàng ngâm vào rượu trắng, ngâm cho vải thấm ướt thì vắt khô, ông nhìn Thanh hắng giọng nói.

"Mợ hai lau sạch tay đi".

Thanh nghe đến đây trong lòng mừng rỡ, cô vội nhận lấy vải lau sạch sẽ tay của mình, rồi đưa tay nhận lấy hai đồng tiền trinh trên đĩa sành . Thanh đặt hai đồng tiền vào lòng bàn tay, trong lòng nghĩ đến việc đêm qua rồi lẩm nhẩm khấn vái.

"Keng".

Hai đồng tiền trinh rơi xuống đĩa sành, thầy Chín nhăn mày nhìn hai đồng tiền ngửa mặt dương, ông lại chờ đến lần gieo tiếp theo, nhưng lần này cũng làm ông càng thêm nhíu chặt chân mày. Lần thứ nhất là mặt ngửa là được phúc hay bị cười chê, lần thứ hai cũng là y như vậy nếu lần thứ ba cũng thế thì ông nhất định không nhúng tay vào.

Thanh nhìn gương mặt u ám của thầy Chín trong lòng liền hoang mang, cô chấp tay lại trong lòng không ngừng khấn vái.

"Tốt".

Thầy Chín cười khà khà khi thấy quẻ âm dương, như vậy thì ông có thể can thiệp vào chuyện này rồi, kiếm được thêm một mớ tiền.

Thầy Chín lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là một mảnh vải đỏ bao bọc thứ gì đó, ông đưa cho Thanh rồi dặn." Mợ hai đem thứ này về đặt trên bàn thờ ông bà, nhớ phải đặt thêm một bát hương cùng chén nước, mỗi ngày phải cúng một bát cơm trắng".

"Cảm ơn thầy". Thanh cầm lấy hộp gỗ trong lòng vui mừng khôn xiết, cô còn chưa đi ra khỏi nhà liền nghe ông nói.

"Mợ hai tìm cách đưa nó đi càng xa càng tốt".

Thanh ngơ ngác quay lại nhìn thầy Chín, nhưng ông đã đóng cửa nhà lại rồi, giữa cái trưa hè nóng bức mà Thanh cảm thấy lạnh run lên.

Trên đường về nhà Thanh không ngừng suy nghĩ về câu nói của thầy Chín, nó chẳng lẽ là con Phương, không lẽ con nhỏ đó nó bị gì thật sao. Thanh nhớ lại ác mộng đêm qua, nhớ lại câu hát ru văng vẳng đầy thê lương, cô chợt rùng mình sống lưng lạnh ngắt, không thể giữ nó lại trong nhà.

Thanh vừa xuống xe ngựa liền thấy Phương đang ôm chân chồng làm nũng, gương mặt kia giống hệt con Nhàn khiến cô nghiến răng muốn bóp chết nó, nó là con của cô mà không hề giống cô một chút nào, ngay cả nụ cười cũng giống hệt đứa con gái kia.

"Má về rồi". Phương buông ra chân của cha mà chạy đến chỗ Thanh, dù sợ má nhưng nàng vẫn luôn mong má cho mình một chút yêu thương. Từ nhỏ đến giờ nàng lại chưa từng cảm nhận dù chỉ một chút, ngay cả giọt sữa mẹ nàng cũng chưa từng được ném qua, có chăng chỉ là cốt nhục nhưng không có tình thâm.

"Mày né tao ra cái đồ xúi quẩy". Thanh đưa chân đạp vào người Phương, con nhỏ vóc dáng chưa cao bằng lưng quần cô, bị cô đạp một cái liền ngã nhào xuống đất.

"Mình làm chi đánh Phương". Cậu Thông tức giận cho Thanh một bạt tai, giọng cậu quát lớn đến tận đằng sau nhà còn nghe, mấy đứa người ở cũng ló ngó ra xem chuyện chi.

"Mình đánh chết tui luôn đi, mình thấy nó là đồ xui xẻo sao, nó ám thằng Quân không tha cho thằng nhỏ, mình còn binh nó mà đánh tui". Thanh ôm mặt mà gào lên, nước mắt chảy xuống ướt đẫm cả gương mặt, Thanh nhìn Phương gương mặt trở nên dữ tợn hơn mà hét lên. "Tao không nên sinh ra mày, mày là đồ ma ám".

Phương được bà Tư bồng lên, vùng bụng nàng đau lắm, nhưng nàng lại cắn răng không dám khóc, má nói nàng khóc là má liệng xuống giếng. Phương vùi đầu vào hỏm vai bà Tư, tròng mắt đỏ hoe mà hít hít cái mũi, nàng bị đánh nhiều rồi nhưng lòng vẫn đau, má càng lúc càng đáng sợ quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!