Phương hoang mang sao ở dưới sông lại có người, nàng còn nhỏ vẫn chưa hiểu hết được thế nào là cái chết, cũng không biết thứ người ta gọi là ma là oan hồn. Lần trước Phương ngất xỉu là vì thứ đó đáng sợ quá, nó khiến thần kinh nhỏ bé của nàng không chịu nổi.
Phương nhìn thấy chúng rất kinh hãi nên nàng sợ, nhưng nàng lại càng sợ má hơn cả chúng , mỗi khi nhìn nàng má lại mở miệng mắng chửi. Nàng không hiểu những câu má chửi là như thế nào , nhưng nàng đâm ra sợ hãi, có nhiều lần má còn đánh nàng nữa. Trong ký ức của Phương không có nụ cười của má, thứ ghi khắc sâu trong tim nàng là hình ảnh má bóp lấy cổ nàng.
Vừa đau đớn, vừa không thở nổi, giống hệt như vừa nãy nàng rơi xuống sông. Không ai cứu nàng, không ai giúp nàng giữ tay má, không có ai che lại khuôn mặt dữ tợn của má.
Cô gái kia vẫn nhìn nàng rất lâu, đôi môi đỏ tươi chợt cười lên tới mép tai. Bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống, trong miệng Phương liền bị nhét vào thứ gì đó. Phương ho lên khù khụ, thứ trong miệng vừa cứng vừa thô ráp, nàng muốn phun nó ra nhưng bị bịt miệng lại. Phương mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô gái kia, nhìn đôi mắt đầy tia máu đỏ hằn lên oán hận.
Phương khó khăn nuốt xuống thứ trong miệng, bàn tay kia cũng dần thả lỏng rời khỏi miệng nàng. Phương chớp mắt nhìn lại cô ấy một lần nữa, gương mặt bây giờ lại trở nên trắng nõn xinh đẹp.
"Cô có đẹp không".
Giọng nói âm trầm vang vọng quanh quẩn bên tai nàng, Phương như không đều khiển được cơ thể, môi nàng hé ra.
"Cô rất đẹp ạ".
Cô gái lại cười, nhưng gương mặt kia lại biến mất, nước bắt đầu xộc vào mũi vào miệng nàng. Phương vùng vẫy thì bị thứ gì đó quấn lấy, ánh mắt nàng dần mờ đi chỉ còn là màn đêm vô tận.
Thao tìm đến hết hơi mà không thấy Phương đâu, cô lại ngoi lên lấy hơi rồi lại lặn xuống. Thao lần này lại nhìn thấy Phương đang bị một thứ gì đó cột lấy chân, cô lấy ra tro nhang ném vào nhưng không có tác dụng gì. Thao lặn sâu xuống nắm lấy tay Phương kéo lên, nhưng đang kéo lại bị mắc kẹt. Thao bơi vòng xuống tay chạm vào thứ kia, Thao gì chặt kéo nó lên, rồi ôm lấy Phương bơi lên mặt nước.
Chú lái đò thấy Thao trồi lên liền đưa tay ra ẵm Phương lên, Thao bám vào mép ghe tự mình trèo lên trên. Thao ho lên sặc sụa, tay lôi lên thứ lúc nãy quấn vào chân của Phương, là một cái áo bà ba sẫm màu bị mục rách.
"Cô Phương". Ngót mặt mày xanh mét, nước mắt chảy dầm dề trên khuôn mặt, nhỏ đưa tay lên mũi Phương thì bật ngửa ra phía sau, con nhỏ sợ hãi chân đạp lên mạng ghe lui ra xa. "Chết rồi".
Thao mò lại chỗ Ngót , rồi lách người qua đi lại chỗ Phương, Thao đưa tay lên mũi Phương thì mặt cũng xanh mét.
"Bồng con nhỏ vô đây".
Giọng nói trầm đục tự dưng phát ra ở sau lưng, ba người trên đò giật mình quay qua phía sau nhìn. Không biết tự bao giờ con đò đã cặp bến nhà ông Cấn , ông dường như biết được đều gì mà chờ sẵn ở đây.
Ông Cấn năm nay đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt đã xuất hiện dấu vết nhăn nheo theo năm tháng, mái tóc trên đầu cũng đã không còn mấy sợi đen. Ông Cấn nheo lại đôi mắt nhìn về phía Phương, dù cách xa nhưng ông vẫn thấy rõ gương mặt nàng.
Thao cúi xuống ôm lấy Phương bồng lên, cơ thể nàng vẫn rất ấm áp, gương mặt cũng vẫn hồng hào không giống người đã chết. Thao một tay bồng Phương, một tay kéo con Ngót còn đang hoảng sợ đứng đó, nhỏ cứ như người mất hồn để cô kéo đi.
Đường vào nhà ông Cấn phải đi qua một hàng dừa nước, cứ cách một chút là thấy một cây cộc gỗ, trên đầu mỗi cộc gỗ đều quét một thứ như là sơn đỏ.
Trước cửa nhà có trồng hai cây bông trang cao hơn lưng quần, nhưng mà lạ ở chỗ chưa bao giờ thấy nó ra bông.
Ông Cấn đi vào phía bên trong nhà, đang đi thì ông đứng lại quay phắt ra phía sau, trên gương mặt già nua hằn lên nếp nhăn đầy tức giận , ông Cấn đi vòng lên phía trước nhà, một lúc thì cầm theo một thứ bột trắng quay lại.
"Tổ cha bay nhà ông mà cũng muốn mò vào". Ông Cấn nghiêm mặt quát lên, ông cầm bột ném vào thứ quái dị nhơn nhớt trước cửa.
Mấy con ma da bám đuôi liền đau đớn gào thét, tụi nó liền bò đi lần lượt mà trốn xuống sông, Ông Cấn lại không để chúng trốn, ông rút ra một lá bùa chi chít chữ đỏ đánh thẳng về phía chúng. Tiếng gào thét chói tai liền vang lên, những con ma da dính bùa chú liền tan ra thành bùn đen thối rửa.
Thao không thể thấy chúng nhưng Ngót thì thấy, con nhỏ sợ hãi vùi mặt vào vai Thao khóc rấm rứt, nhỏ che miệng lại muốn nôn vì cái mùi tanh tưởi bốc ra.
Ông Cấn đi vào nhà đi ngang qua Ngót thì nhíu mày, ông đưa tay kéo con nhỏ quay mặt lại nhìn ông. "Cái thằng này giờ lại đi bắt hồn người sống".
Ông Cấn nói xong liền đưa tay ấn lên trán Ngót, con nhỏ như bị gì đó mà trở nên kỳ lạ, mắt nhỏ trợn trắng từ trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ.
"Mẹo".
Ngót nghe ông Cấn quát lên thân thể run lên lùi ra xa, ánh mắt trắng dã nhìn ông Cấn cười khùng khục, giọng nói ồm ồm đặc sệt như có gì đó chặn ngang cổ họng phát ra. "Ông già nó có thù với tui, ông đừng có mà xía vô, thằng cha nó hại chết Cô hai, cha nó chết rồi thì tui đòi nó".
"Ông nói mày không nghe hả, cha nó bị mày trả thù rồi còn chưa hả dạ, con nhỏ thì có tội gì". Ông Cấn hừ lạnh ánh mắt sắc như dao cạo, ông đưa tay vào túi áo lấy ra một cái hủ trắng nhỏ, rồi lấy ra một cây kim chỉ mà đâm vào đầu hủ sứ.
Ông Cấn cần lấy cây kim trên, đầu nhọn cây kim dính một chất sền sệt màu đỏ, ông đem nó gối vào một miếng vải đỏ viền vàng, xong lại đi đến cây dâu phía trước mà bẻ lấy một cành.
Ánh mắt của Ngót vẫn quan sát hành động của Ông Cấn, nhưng cơ thể vẫn đứng yên bất động, không phải vong hồn Mẹo không muốn di chuyển mà là do lá bùa trên người Ngót, ông Cấn cũng biết trước nên vẫn thong thả mà làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!