Chiếc xe hơi ngừng lại trước cửa một quán cà phê, anh sơp_phơ mở cửa xe đi xuống lẹ làng, anh vòng qua cửa sau mở cửa đón khách bước xuống xe.
Người kia bước xuống nhích môi lên cười , lộ ra hàm trắng bóng, người con gái dong dỏng cao, vóc dáng thanh nhã đoan trang, gương mặt không phấn son nhưng làn da trắng nõn. Cô bước đi dịu dàng , gương mặt sáng rỡ, hai gò má ửng hồng hai môi như thoa son đỏ.
"Phương bên đây ".
Bên trong quán một người con gái đột nhiên đứng lên, cô kia bận đầm suông màu xanh lá, trên cổ đeo vòng ngọc trai sáng loáng, trên dái tai có đeo một đôi bông tai lủng lẳng.
Phương nhìn theo ánh mắt sáng lên mà thủng thẳng bước vào, nàng vén tà áo dài màu tím nhạt lên rồi ngồi xuống cạnh cô gái kia, Phương cười tươi rồi nói. " Mỹ Hoa bữa nay xinh dữ hôn".
"Ui đừng có chọc tui, bữa nay cô Phương cũng đâu có kém nhan sắc à nhen". Mỹ Hoa nói xong thì đưa tay cầm lên cái bánh mà cắn một miếng.
"Ăn ít thui hông mập lên lại than trời với anh". Tuấn Kiệt đưa tay lấy lại cái bánh đã ăn dở của Mỹ Hoa, anh tiện tay bỏ vào miệng mà nhai nhóp nhép.
"A". Mỹ Hoa đưa tay đánh vào ngực Tuấn Kiệt một cái, rồi đưa tay ôm lấy gò má đang ửng đỏ, anh ăn như vậy là hôn gián tiếp rồi còn gì. "Anh này kỳ ghê à".
1
Phương bĩu môi đưa tay chống cằm nhìn đôi tình nhân trước mặt, nàng không tự chủ nhìn đến vết sẹo trên trán của Tuấn Kiệt, trong lòng tự dưng cảm thán không thôi.
Một năm trước nàng đến trường trung học áo tím ghi danh học, lại gặp được Mỹ Hoa cũng vào học cùng môn thêu thùa, cũng từ Mỹ Hoa nàng gặp lại Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt đem câu chuyện năm xưa kể hết cho nàng nghe, Phương nghe xong trong lòng đau xót không thôi, cái gia đình kia sao mà ác nhơn thế không biết.
"Mà Phương định về quê bao lâu". Mỹ Hoa thôi không đánh Tuấn Kiệt nữa, cô nàng lại lấy bánh ăn rồi hỏi.
"Phương cũng hông biết, ông ngoại hông nói ở bao lâu". Phương cầm ly cà phê lên uống một ngụm, chợt bên tai vang lên câu nói nhỏ nhẹ.
"Uống ít cà phê thôi Phương''.
Hơi lạnh phả lên vành tai khiến hai má Phương càng thêm đỏ hồng, nàng đưa tay lên nắm lấy dái tai xoa nhẹ, âm thanh nho nhỏ thì thầm phát ra."Hông uống nữa".
"Phương nói gì ". Mỹ Hoa nhìn Phương đang mấp máy môi mà hỏi , cô nàng cau mày liếc mắt qua lại nhìn phía sau lưng Phương.
"Hông có gì , thui Phương về để còn qua nhà nội". Phương nói xong thì đứng lên định trả tiền cà phê.
"Phương về đi để tui trả cho". Mỹ Hoa cũng đứng lên đưa tay móc tiền ra trả, sẵn mua thêm bánh đem về nhà ăn.
Phương nói lời tạm biệt rồi xoay người đi, Mỹ Hoa ánh mắt tối lại nhìn vào bóng lưng của Phương, cô nàng định giơ tay lên nhưng bị Tuấn Kiệt giữ lại.
Tuấn Kiệt lắc đầu một cái nói. "Em hông đánh lại cô ta".
"Hông được nhỡ đâu nữ quỷ kia hại Phương thì sao". Mỹ Hoa vung tay ra muốn chạy đến chỗ Phương thì chợt đứng khựng lại.
Không khí xung quanh cô trở nên lạnh lẽo, oxy cũng bị bóp nghẹt khiến cô thấy khó thở, xung quanh cô rất nhiều cặp mắt đỏ rực nhìn xoáy vào tâm trí. Chỉ một thoáng qua , không khí trở lại bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì, Mỹ Hoa ngồi thụp xuống đất thở lên đầy khó nhọc.
"Mỹ Hoa, em sao vậy". Tuấn Kiệt thấy Mỹ Hoa như thế vội bước đến đỡ cô nàng, vừa chạm vào Mỹ Hoa thì anh liền giật mình, âm khí nặng nề này là của người kia sao.
Tuấn Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, một luồng khói đen lượn lờ hiện lên thân ảnh của một người con gái, ánh mắt kia lạnh lẽo đến thấu xương. Anh chỉ mới phát hiện nữ quỷ này gần đây thôi, không biết là từ đâu tới mà lại ám vào Phương, chuyện này chắc phải nhờ đến ông A Mã rồi.
Phương vừa ra đến cửa gương mặt đã đỏ bừng, bên tai vang lên tiếng cười khẽ càng khiến nàng thêm ngượng ngùng, nếu nàng không hôn má người kia một cái, thì cô bạn thân đã không yên lành rồi. Nàng vừa mới đi được dăm ba bước liền bị chặn lại, phía trước mặt nàng là một chàng thanh niên cao ráo, anh ta mặt một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen áo đống thùng, tóc chảy ngược ra sau bóng loáng.
"Ủa bữa nay em hông đi học sao". Hồng Thái bỏ tay vào túi quần mỉm cười nhìn Phương, anh biết nàng xin nghỉ nhưng vẫn cố tình hỏi để có thể bắt chuyện.
"Dạ hông, bữa nay em xin nghỉ về nhà ". Phương thấy anh ta đứng gần quá nên bước lùi một bước, người thanh niên trước mặt cao hơn nàng một cái đầu, khi nói chuyện phải ngước lên nhìn rất mỏi.
"Anh nghe thằng Tấn nói em sắp về quê, em đi bao lâu". Hồng Thái nghiêng người về phía Phương, anh mỉm cười làm lộ ra lún đồng tiền rất sâu.
"Em hông biết, thui em phải lên xe rồi". Phương nói xong thì vội lên xe về nhà, nàng đứng đây một hồi là có chuyện chứ chẳng chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!