Trời tờ mờ sáng đã có chiếc ghe xuôi theo dòng sông cập vào bến nhỏ, dưới ghe Bà Thắm trên tay mang theo một cái túi vải bước lên bờ, Phương cũng từ trong ghe mà đi lên theo sau bà nội.
Phương vươn vai hít một hơi thật sâu không khí trong lành, nàng đi theo bà nội đến xóm này để giúp bà con trừ tà, cũng đi theo nội để học hỏi kinh nghiệm.
Bà Thắm dẫn Phương đi bộ một đoạn thì đến nơi, ngôi nhà trước mặt là nhà lá ba gian hai cháy, vách ván nhìn rất cao ráo. Phía trước nhà có trồng bông giấy, bên phải trồng mấy dòng khoai lang, đi sâu vào một chút liền thấy một con chó vàng nằm ườn trước sân.
Con chó vàng nhìn thấy người lạ liền nhổm dạy sủa inh ỏi, bên trong nhà nghe tiếng sủa liền có người đi ra.
Cô Hường đi ra cửa liền mở miệng la con chó một tiếng, khi thấy bà Thắm liền chạy ra bên ngoài mà hô."Dì ba tới sớm vậy, sao hông cho người nói với con một tiếng, con kêu thằng Miến ra đón dì khỏi lội bộ vô cho xa".
"Có xá chi đâu bay ơi, tao đi có chút xíu hà , mất công thằng nhỏ chạy tới chạy lui". Bà Thắm đưa tay vỗ lên vai cô Hường cười nói.
Phương thấy người quen liền khoanh tay lại mà thưa."Cô hai con mới tới".
"Mèn đét ơi con Phương đó hả, lớn dữ hông". Cô Hường đưa tay xoa đầu Phương rồi nói.
Cô Hường mời hai bà cháu vào nhà, cô ngồi xuống cái ghế gỗ rồi đưa tay rót cho bà Thắm ly trà.
Bà Thắm uống một hớp rồi hỏi. "Chuyện sao bay kể tao nghe coi".
Cô Hường nhấc chân đặt lên ghế tay đặt lên đầu gối, cô thở dài rồi bắt đầu kể.
Chuyện là anh con lớn của cô cả tuần nay tự dưng có những hành động kỳ lạ, anh con trai tên Hòa năm nay đã hai mươi tuổi, Hòa là dân sông nước nên có làn da rám nắng, cơ thể khỏe khoắn cao lớn. Đêm hôm trước sau khi đi lưới cá về thì liền cười ngu ngơ, hỏi cái gì cũng cười rồi nói.
"Con sắp có vợ rồi má ơi".
Cô Hường nghe tới đó liền hỏi anh quen con cái nhà ai, anh nói nhà cập mé sông, cô liền đi ra ngoài nghe ngóng nhưng không ai biết cô gái đó.
Cô Hường bán tính bán nghi nên mới nói cho chồng nghe, hai vợ chồng mới cùng nhau rình xem, khi thấy cô gái kia thì kinh hãi mà ngã ngồi xuống đất.
Người con gái kia không ai xa lạ chính là con ông Sáu nhà gần mé sông, con nhỏ chết nay cũng hơn mười năm rồi, giờ nó về muốn dẫn anh Hòa đi theo.
Cô Hường kể đến đó thì đôi mắt đỏ hoe, giờ thằng Hòa nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi cái gì cũng cười hề hề.
Bà Thắm nghe xong cau mày suy nghĩ, bà nghiêng người kề miệng vào tai cô Hường mà nói gì đó. Không biết cô Hường nghe cái gì mà cứ gật đầu lia lịa, nghe xong cô vội đứng lên đi vào trong buồng.
Màn đêm rất nhanh buông xuống, đêm nay lại lạnh lẽo hơn mọi khi, Hòa đang nằm ngủ chợt ngồi bật dậy, tròng mắt vô hồn mà nhìn về phía trước. Hòa đứng lên chầm chậm mà đi về phía cửa, nhưng vừa đặt chân đến liền bị một lực đạo hất mạnh vào bên trong. Bên dưới nền gạch một sợi chỉ đỏ thấm bột chu sa giăng ngang qua, Hòa một lần nữa bước đến nhưng vẫn bị hất bay vào bên trong, miệng anh hé ra trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, một luồng khói đen từ người anh xong thẳng ra bên ngoài.
Bà Thắm ngồi trước sân lập tức đứng lên, bà rút ra một sợi chỉ đỏ nhẹ nhàng miết nó lên thân cây dâu, vừa miết bà vừa đọc mấy câu chú. Bà Thắm nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt, đột nhiên bà vung roi dâu đánh mạnh về phía trước, trong không gian chợt vang lên tiếng hét vang vọng.
Một bóng hình mờ ảo dần xuất hiện, ma nữ với gương mặt trắng bệch, hốc mắt đen ngòm sâu thẳm, cô ta nghiến răng dùng móng vuốt sắt nhọn tấn công bà Thắm.
Bà Thắm cầm roi dâu quất vào cánh tay cô ta, đường roi dứt khoát in hằn đỏ tươi trên cánh tay trắng nhợt, bà Thắm liên tục quất vào người khiến bóng hình ma nữ càng mờ nhạt đi.
Bà Thắm dừng tay lại rồi gằn giọng . "Mau trả hồn phách cho nam nhanh lên".
"Tui hông trả, tui thương ảnh , tui phải bắt ảnh làm chồng tui". Ma nữ bị đánh đến sắp tiêu hồn vẫn cứng đầu không chịu thua.
"Nếu cô hông chịu , tui đành đánh tới khi nào chịu mí thui". Bà Thắm nói xong thì giơ roi lên đánh tiếp.
Ma nữ thấy bà Thắm định đánh nữa liền hô lên. "Ảnh ăn nằm dí tui rồi sao bỏ cho đặng".
Bà Thắm nghe xong khóe môi giật giật vài cái, ăn nằm với ma là kết duyên âm chồng vợ rồi còn gì, cái này thì khó giải quyết rồi.
"Cắt duyên đi tui giúp bà". Nhàn từ đâu xuất hiện ra đứng sau lưng bà Thắm, chuyện gì chứ cắt duyên cô làm được.
Phương tò mò nắm lấy vạt áo của Nhàn kéo một cái, khi cô nhìn lại liền mở miệng hỏi. "Ma dí người cũng kết duyên được hở cô".
"Được". Nhàn nhẹ nhàng trả lời, trong ánh mắt có gì đó lóe lên, cô kinh ngạc nhìn Phương rồi lại mím chặt môi mà nhìn về phía ma nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!