Chương 9: (Vô Đề)

13

Năm đầu tiên, dược liệu mà thôn trồng như ngưu tất, bản lam căn, bán hạ, hoàng kỳ đều phát triển rất tốt, giá bán cũng cao. 

Dược liệu được thu hoạch xong, đem phơi khô. 

Thẩm di sớm đã liên hệ với tiệm thuốc, họ đến thu mua tất cả. 

Trước đây, tiệm thuốc phải nhập dược liệu từ các vùng xa xôi, thêm chi phí vận chuyển cũng không ít phiền phức. 

Bây giờ có nguồn gần, lại là dược liệu tốt, tất nhiên họ sẵn lòng thu mua hơn. 

Chủ tiệm thuốc không yên tâm, còn mang người đến thôn cân đong và trả tiền tại chỗ. 

Dân làng nhận tiền, nhìn số bạc nhiều hơn mười lần so với trồng lúa, ai nấy đều cười không khép miệng được. 

Chủ tiệm thuốc còn hỏi thôn định trồng loại dược liệu gì cho năm tới. 

Thẩm di bàn kế hoạch sơ bộ, chủ tiệm thuốc liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi. 

"Thẩm nương tử quả thật khéo lo toan, hai ba năm nữa chúng ta chỉ mong đợi vào dược liệu tốt của các người thôi." 

Thẩm di liền tranh thủ ký khế ước với họ, cam kết chỉ cung cấp dược liệu cho họ, còn tiệm thuốc phải cam kết thu mua và ứng trước một khoản. 

Chủ tiệm thuốc tính toán lợi hại, liền ký khế ước và đưa tiền đặt cọc. 

Không chỉ dân làng mà cả lý trưởng thấy nàng lấy được tiền trước khi giao hàng cũng kinh ngạc. 

"Cái này cũng làm được sao?" 

Thẩm di cười nói, chủ tiệm thuốc đưa tiền là muốn độc quyền dược liệu của thôn ta thôi. 

"Số tiền này vừa vặn dùng để mua giống, số giống mà mỗi nhà nhận sẽ được tính toán kỹ lưỡng, sau đó khấu trừ vào tiền bán dược liệu." 

Dân làng rất tin tưởng nàng, đương nhiên đều nghe theo. 

Thẩm di còn nhờ lý trưởng chọn ra vài người có uy tín trong thôn để cùng quản lý việc trồng trọt và bán dược liệu, như vậy việc quản lý dân làng cũng dễ hơn. 

Lý trưởng rất nhanh đã chọn được người, cùng Thẩm di quản lý công việc này. 

Nhờ chuyện này mà địa vị của mẫu thân ta trong làng cũng được nâng lên. 

Từ khi cha ta bỏ đi làm rể, gửi về tờ hưu thư, mẫu thân ta thường bị người trong làng giễu cợt. 

Họ nói mẫu thân không giữ nổi chồng, còn chê bai bà là người đàn bà bị bỏ, sao còn dám ở lại trong làng, có những kẻ vô lại còn đến nhà quấy nhiễu.

Mẫu thân ta vốn dĩ là người rất dịu dàng, nhưng kể từ khi phụ thân bỏ đi, bà dần trở nên đanh đá, suốt ngày chẳng thấy một nụ cười. 

Sau khi Thẩm di đến, đám lưu manh lại càng thường xuyên đến nhà quấy rối. 

Nhưng tất cả bọn chúng đều bị Thẩm di đánh cho thê thảm, chạy té khói, từ đó không dám bén mảng đến nữa. 

Mẫu thân ta cầm gậy, cùng Thẩm di đánh đuổi bọn lưu manh. Hai người đứng giữa phố, chống nạnh mà chửi mắng, đến mức không biết ai giống ai hơn, là mẫu thân giống Thẩm di, hay Thẩm di giống mẫu thân. 

Sau chuyện đó, bọn lưu manh chẳng còn dám quay lại nữa. 

Khi cùng mẫu thân ngồi làm việc thêu thùa, Thẩm di thỉnh thoảng lại tán gẫu: 

"Khi xưa Lục Yến vào kinh, sao ngươi không tìm đến tận kinh thành mà làm cho ra lẽ? Cứ im lặng chịu thiệt vậy ư? Nếu ngươi ra mặt, ta cũng sẽ không bị hắn lừa, ngươi cũng chẳng phải chịu khổ bao nhiêu năm nay." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!