Ngày hôm sau, nàng liền đi tìm lý trưởng.
Lý trưởng quả nhiên nói rằng, đó là đất của làng.
"Đất trên núi phải bán theo mảnh, ít thì không bán, mà dù là đất núi, nhưng giá cũng không rẻ."
Dù là đất núi, nhưng cũng khác biệt, chẳng dễ gì mà bán lẻ từng chút một.
Tưởng rằng Thẩm di sau chuyện này sẽ nản lòng, nhưng nàng vẫn hăng hái đeo gùi lên núi.
Khi ra khỏi nhà, có người trong thôn hỏi nàng đi đâu, lần này khác hẳn, nàng thẳng thắn trả lời, còn nói rõ đã bán được bao nhiêu tiền.
Nghe vậy, dân làng phấn khởi vô cùng, họ liền hỏi liệu có thể cùng đi theo, học cách nhận biết dược liệu từ nàng hay không.
Bởi lẽ họ không biết nhận dạng dược liệu, dù muốn kiếm tiền từ đó cũng chẳng có khả năng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta nghe vậy, lòng không khỏi lo lắng, đây là kế sinh nhai của Thẩm di, làm sao có thể vô cớ chỉ dạy người khác?
Nhưng Thẩm di lại vung tay cười lớn: "Được thôi, cứ cùng nhau đi."
Ta dẫn theo Bất Ngôn và Bất Ngữ lên núi nhặt củi, liền thấy Thẩm di nhiệt tình dạy bảo dân làng, dược liệu nào có thể dùng, dược liệu nào phải thu hoạch vào mùa nào.
Nàng giảng giải rất chi tiết, ai đến hỏi gì, nàng đều kiên nhẫn trả lời.
Dân làng theo nàng thu hái được rất nhiều dược liệu, về phơi khô, sau đó cùng nhau vào thành, quả nhiên bán được nhiều tiền bạc.
Mọi người vui mừng không ngớt, hễ rảnh là lại lên núi, đối với mẫu thân ta và Thẩm di cũng nhiệt tình hơn hẳn.
Nhà Đại Nha cũng kiếm được không ít, khi Đại Nha đến chơi còn khen Thẩm di thật lợi hại.
Huynh trưởng ta thấy lạ, nói: "Việc kiếm tiền thế này mà dạy cho người khác, dược liệu bán nhiều giá cả sẽ hạ xuống."
Thẩm di cười, đáp: "Có gì đâu, nhiều dược liệu như thế, chúng ta cũng không thu hái hết được, để lại cũng chỉ hư thối. Chi bằng để bà con cùng kiếm chút tiền."
"Núi này là của cả làng, nếu chỉ mình chúng ta kiếm tiền, dân làng thấy vậy ắt sẽ sinh lòng đố kỵ, có khi lại sinh chuyện không hay."
"Trước đây ta chưa dạy họ vì lúc đó cần tiền gấp, không có thời gian cũng không có sức."
Nghe vậy, huynh trưởng ta không nói gì thêm.
Thẩm di lại cười: "Dẫn theo dân làng lên núi hái dược liệu chỉ là bước đầu tiên thôi, vì dược liệu trên núi không phải vô tận, chúng ta không thể chỉ dựa vào thiên nhiên mà sống mãi được."
Nàng cười đầy bí ẩn, rồi còn liệt kê một danh sách trên giấy.
11
Rất nhanh sau đó, trên núi bắt đầu khó tìm được dược liệu, có người trong thôn bị thương khi lên núi hái thuốc.
Có kẻ chán nản từ bỏ, nhưng cũng có người quyết định đi xa hơn để tìm kiếm.
Và chính lúc này, Thẩm di tìm đến lý trưởng.
"Lý trưởng, thay vì để mọi người chỉ đào dược liệu, chi bằng chúng ta tận dụng đất đai trên núi, cả thôn cùng nhau trồng dược liệu."
"Dù sao đất trên núi bỏ không cũng chẳng để làm gì, không bằng chia cho mỗi người một mảnh, ta sẽ dạy mọi người cách trồng dược liệu, dẫn dắt cả thôn kiếm tiền."
Nàng còn liệt kê ra những loại dược liệu có thể trồng trên núi, giá cả hiện tại của những loại đó, và mỗi mẫu đất có thể thu về bao nhiêu bạc mỗi năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!