Chương 4: (Vô Đề)

5

Ta đợi ròng rã năm ngày, họ mới trở về.

Rõ ràng là mùa xuân, thế nhưng tuyết lại rơi, ta lo lắng chạy ra cổng làng đón, từ xa đã thấy mẫu thân kéo xe trở về.

Huynh trưởng đẩy xe phía sau, trên xe dường như có người nằm.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta che chiếc ô rách của nhà, chạy đến: "Nương, đại ca!"

Ta trượt chân ngã, nhưng vội đứng dậy chạy tiếp. Khi đến gần, mẫu thân bảo ta mau về, nhưng ta không chịu, cứ tiến đến nhìn, phát hiện người nằm trên xe chính là Thẩm Hoài Ngọc, vị tiểu thư phủ tướng quân ấy.

Thẩm Hoài Ngọc trông vô cùng tiều tụy, trên mặt còn có vết thương do roi quất, khiến dung nhan xinh đẹp trở nên dữ tợn.

Bên cạnh là hai đứa trẻ, ló nửa khuôn mặt ra khỏi chăn, chính là những đứa trẻ một năm trước tò mò ngó nhìn từ xe ngựa.

Giờ đây, bọn trẻ chẳng còn vẻ trắng trẻo, đáng yêu như năm trước, khuôn mặt vàng vọt, sức khỏe kém hẳn.

Có lẽ vì ta gây tiếng động quá lớn, nên Thẩm Hoài Ngọc tỉnh dậy.

Nàng cố gắng ngồi dậy, nhưng không nổi, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn, liền thấy bóng lưng của mẫu thân ta đang kéo xe.

Nàng khẽ mở miệng, giọng nói khàn khàn:

"Ngươi đang làm gì thế, ngươi còn có con cái, sao lại không biết quý trọng mạng sống của mình?"

Mẫu thân ta kéo xe, đáp lại: "Trả nợ thôi, từ giờ trở đi, ăn mặc của các người đều trừ vào nợ của ta. Yên tâm, ta thu phí rất cao, lần này ta cũng có lời rồi đấy."

Thẩm Hoài Ngọc nằm trên chiếc xe cũ nát của nhà ta, ngẩng đầu nhìn trời. Tuyết bắt đầu rơi, ta che chiếc ô rách lên đầu nàng.

Nàng nhìn qua lỗ hổng của chiếc ô, có lẽ đang ngắm trời.

Còn ta, ta chỉ nhìn thấy nụ cười của nàng.

Nàng thật sự rất đẹp, đôi mắt sáng rực, dù vết thương cũng không thể che lấp nụ cười ngạo nghễ ấy.

"Phải rồi, ngươi có lời rồi đấy, ngươi quả thật rất giỏi buôn bán."

Mẫu thân ta cặm cụi kéo xe, suýt nữa trượt ngã, nhưng bà lại đứng vững và tiếp tục kéo.

Bà ngẩng mặt, đón gió tuyết mà cười: "Phải, sau này ngươi ở lại nhà ta, sẽ biết ta lợi hại thế nào." 

6

Thẩm Hoài Ngọc mang theo hai hài tử đến ở cùng chúng ta, bên ngoài đều nói là thân thích của mẫu thân ta. 

Hai hài tử ấy hẳn là huynh muội cùng cha khác mẹ với ta, là một cặp song sinh, chỉ tám tuổi, nhưng cả hai đều rất xinh đẹp. 

Huynh trưởng lớn hơn một chút, tên là Thẩm Bất Ngôn, còn muội muội nhỏ hơn, tên là Thẩm Bất Ngữ. 

Những cái tên này quả thật đặc biệt... 

Từ đó, chúng ta gọi Thẩm Hoài Ngọc là Thẩm di, còn hai hài tử nhỏ là đệ đệ muội muội. 

Nghe huynh trưởng nói, phủ tướng quân đã phạm tội, bị tịch thu tài sản, tất cả người trong phủ đều bị bán đi. 

Mẫu thân ta đã cầu xin rất lâu, dùng toàn bộ số bạc tích góp của gia đình mới có thể mang ba người họ về. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!