Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Yên Chi nhìn Lý Ngôn Tông đang ngồi ở phía đối diện. Chuyện bái sư này không thành, không biết sau này sĩ đồ của hắn sẽ gập ghềnh thế nào nữa.
Từ nhỏ Lý Ngôn Tông luôn là trung tâm được người khác truy phủng, chuyện quan trường vốn vòng vo, phải trái khó phân, nhìn tính cách thanh cao ngạo nghễ của hắn, tất yếu đắc tội người khác.
Nếu như không có người như Quý tiên sinh dẫn dắt chỉ bảo chu toàn, chỉ sợ hắn chết thế nào cũng không biết.
Nàng suy nghĩ một chút, nói:
"Quý tiên sinh đã không thu nhận ngươi làm đồ đệ, vậy ngươi không nói chuyện bái sư nữa. Mỗi ngày tới bái phỏng tiên sinh bàn luận học vấn đi."
Lý Ngôn Tông nghe vậy kinh ngạc, suy nghĩ một chút lại hơi hơi do dự, tuy rằng thập phần ngưỡng mộ Quý tiên sinh, nhưng Quý tiên sinh đã nói như vậy, nếu tiếp tục đến nhà chẳng phải là quá mặt dày?
Hắn thật sự không bỏ thể diện xuống được.
Thấy hắn do dự, Yên Chi buông đũa, khuyên nhủ:
"Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, Quý tiên sinh tuy rằng muốn thu nhận người nọ làm đồ đệ, nhưng người còn chưa xuất hiện, hiện nay ngươi là người hợp ý nhất, nên thừa dịp này giao hảo với Quý tiên sinh, nếu được tiên sinh coi trọng, về sau sĩ đồ của người sẽ càng tốt"
Lý Ngôn Tông tuy rằng cực kì ngưỡng mộ học thức của Quý tiên sinh, nhưng ông ấy đã ẩn cư, nào có thể hữu ích với sĩ đồ của hắn? Nhưng dù có dị nghị, hắn vẫn tin tưởng lời nói của sư phụ.
Có điều, cứ nghĩ đến việc phải mặt dày đến bái phỏng, hắn lại do dự, không hạ quyết tâm được.
Yên Chi ở cùng hắn tám năm, liếc mắt cũng đoán được băn khoăn trong lòng hắn. Nàng nhìn Lý Ngôn Tông, cực kì nghiêm túc nói:
"Ngôn Tông, thấy được cơ hội phải đưa tay nắm lấy, nếu không, ngươi vĩnh viễn không có được thứ mình muốn"
Chuyện giữa hắn và Thẩm Uyển cũng như vậy, nếu dứt khoát một chút, làm sao còn chừa ra chuyện đông tây rồi thành nghiệt duyên. Yên Chi cũng rất thích Thẩm Uyển. Cô nàng này rất dễ dỗ, một que kẹo hồ lô cũng có thể làm nàng vui nửa ngày.
Yên Chi nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía Lý Ngôn Tông, không khỏi thở dài, thầm tiếc một đoạn nhân duyên.
Lý Ngôn Tông thấy Yên Chi thở dài, sợ nàng thất vọng về mình nên vội gật đầu đồng ý. Mặt dày mày dạn có sao, dù sao nếu muốn tiến thêm một bước, phải cố gắng học tập Quý tiên sinh.
Chuyện như vậy nếu không bỏ chút thể diện thì đúng là tự mình làm khó mình.
Lý Ngôn Tông dù sao cũng là người biết nghe lọt tai. Ngày hôm sau, hắn cùng Lý Thư lại đến bái phỏng Quý tiên sinh.
Yên Chi vì chuyện Lý Ngôn Tông không thể bái sư mà buồn rầu nhưng nay nàng chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên. Dù sao đã nhiều ngày nàng không nghĩ đến chuyện của Diêp Dung Chi và Thẩm Uyển, giờ nghĩ đến mới chợt nhận ra đã qua bảy ngày.
Hôm ấy nàng đã để lời lời nhắn nhưng dù sao cũng nên nói với hai người bọn họ một tiếng, miễn để họ lo lắng.
Yên Chi đến khách điếm.
Trên đường đi, tiếng rao hàng cứ lọt vào tai, người đi chợ thật là náo nhiệt. Yên Chi thích náo nhiệt. Đi được một đoạn, nàng đã mua rất nhiều thứ để hao một chút hứng rồi mới chịu vòng vào ngõ đến sân viện của Diệp Dung Chi.
Nàng suốt bảy ngày chưa từng xuất hiện.
Theo nàng nghĩ, hai người kia hẳn sẽ không giống như trước, cả ngày không nói với nhau quá mấy câu đâu nhỉ? Chắc hai người họ cũng âm thầm nảy sinh tình cảm cảm rồi.
Yên Chi càng đoán, càng cảm thấy mình đã làm được một chuyện tốt, cuối cùng cũng có một chuyện khiến nàng hài lòng.
Yên Chi đến nhà, thấy cửa khép hờ bèn đẩy cửa bước vào.
Cửa gỗ chậm rãi mở ra. Diệp Dung Chi ở ngay đó. Hắn mặc nguyệt bạch giản sam (áo ngoài đơn giản màu trắng ánh trăng =))), bên hông đeo ngọc bội, đầu cài mộc trâm. Dưới tàng cây, trường thân như ngọc (đại loại là cả người như bức tượng bằng ngọc), hơi chút đăm chiêu.
Hắn nghe thấy tiếng cửa, chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng. Ánh mắt hắn sâu xa, lại như chìm vào miền xa xăm nào đấy, mi gian hơi nhíu, trông có chút phiền muộn.
Yên Chi đã quen nhìn hắn mặc thanh sam (áo xanh) nho nhã thanh nhuận, bây giờ một thân bạch y tuy rằng đơn giản, lại cực kì đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!