Chương 15: (Vô Đề)

Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa

Sáng sớm hôm sau, Lý Ngôn Tông cùng sai vặt là Lý Thư đi bái phỏng Quý Tiên Sinh. Giờ đã vào trưa, nghĩ hai người đó cũng sắp trở lại, Yên Chi bèn bảo chưởng quẩy chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.

Lần bái phỏng này sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho sĩ đồ của Lý Ngôn Tông, mà Lý Ngôn Tông theo Quý tiên sinh, nàng cũng sẽ bớt vất vả, đương nhiên là phải ăn mừng một phen.

Đồ ăn vừa mới bày xong, hai người đó cũng vừa trở về. Lý Ngôn Tông mặt xám xịt, ngồi xuống. Yên Chi cảm thấy chuyện không tốt, vội hỏi:

"Thế nào? Lão tiên sinh nói gì?"

Từ trước đến nay, học thức của Lý Ngôn Tông chưa bao giờ không được tán dương như mới nãy, hắn tức giận, châm chọc nói:

"Lão nhân gia chướng mắt ta, bảo ta bái sư môn khác"

Lý Ngôn Tông vừa dứt lời, Lý Thư ở phía sau cũng tức giận bất bình: "Vị tiên sinh kia không biết vì lí do gì mà còn trêu đùa chúng ta, rõ ràng lúc đọc văn chương của thiếu gia đã gật đầu nói vô cùng tốt, vậy mà bây giờ khi thiếu gia đề chuyện bái sư, hắn lại đổi mặt, nói mình tuổi tác đã cao, không nhận đồ đệ, rồi kêu người mời chúng ta ra ngoài, thật tức chết!"

Yên Chi sửng sốt, chuyện này theo lý là không thể nào!

Vị lão tiên sinh này là nguyên lão hai đời, lần này về quê để dưỡng lão, hiện tại nhìn có vẻ là người nhàn tản nhưng sau này khi tân đế đăng cơ đã mời riêng vị này hồi triều, sau đó Đông Sơn tái khởi, trở thành tể tướng.

Nhiều người không biết gì, chỉ cho rằng vị lão thần này thật sự muốn ẩn cư, nhưng thật ra lão lui về chỉ vì không kiên nhẫn hầu hạ lão hoàng để, một kẻ tuổi càng cao càng tàn bạo.

Từ xưa gần vua như gần cọp, chỉ hơi vô ý sai sót một chút cũng có thể hại đến tính mạng, chẳng bằng nâng đỡ tân đế thượng vị, lão ít nhiều cũng thu lợi.

Cũng may, lão mặc dù không để thiên tử vào mắt, nhưng lại thấu hiểu nổi khổ của dân chúng, làm việc đều vì lợi ích của dân chúng, nếu không, giả như lão một lòng hướng ác, với năng lực của lão, dân chúng chỉ sợ sẽ lâm vào lầm than, thiên hạ đại loạn.

Theo bản mệnh, lần này Lý Ngôn Tông bái phỏng lão; tài hoa, học thức, nhân phẩm đều đều được lão tiên sinh tán thưởng cực kì, trực tiếp nhận làm đệ tử.

Có thể nói, sĩ đồ của Lý Ngôn Tông có thể một bước lên mây, vai trò của vị Quý tiên sinh này là không nhỏ.

Yên Chi cân nhắc, nói:

"Chỉ sợ vị tiên sinh này đang khảo nghiệm ngươi, vậy mỗi ngày ngươi đi bái phỏng vị tiên sinh này, chứng minh thành ý và học thức của ngươi"

"Sư phụ, vị Quý lão tiên sinh đều đã lui quan, đồ nhi thật cần bái ông ta làm thầy sao? Trong kinh thành, Lý gia muốn tìm danh sư cũng không phải là khó" Lý Ngôn Tông vốn tự nhận học thức, gia thế lẫn bề ngoài đều hơn người, có thể nói là nhân trung long phượng, đương nhiên có chút không phục.

Yên Chi vô pháp giải thích nguyên nhân với hắn, không khéo còn bị người ta cho là đồ điên. Nàng nâng chén trà, nhấp miệng, ra vẻ cao thâm nói:

"Danh sư trong kinh còn chẳng bằng một ngón tay của lão, ngươi cứ nghe ta, nhất định phải bái ông ta làm thầy"

Yên Chi mấy ngày nay còn phải tốn công tốn sức nghĩ cách cắt nghiệt duyên của Lý Ngôn Tông. Nàng đặt chén trà lên bàn, gắp thức ăn cho Lý Ngôn Tông, dặn dò:

"Mấy ngày này ta có chút việc phải xử lý, ngươi đi cùng Lý Thư, chờ xong việc, ta sẽ đến tìm các ngươi!"

Lý Ngôn Tông trong lòng bất mãn, những cũng sẽ không nghe lời Yên Chi. Tám năm qua, việc nàng quyết định chưa từng sai lầm, chuyện gì cũng tính toán vẹn toàn; trong tộc có nhiều người đồn đãi rằng nàng là bán tiên, không già đi, không chết được.

Mặc dù hắn nghĩ lời ấy tám phần là đồn đại nhưng xem xét kĩ thì vài năm nay, dung nhan của nàng chưa từng thay đổi, quả thật không già đi, nên hắn dần dần tin là thật.

Đây cũng là lí do lớn nhất hắn cam tâm tình nguyện để một nử tử trở thành vi sư.

Yên Chi nếu biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ sở cười đến rút gân mặt. Không phải là nàng tự coi nhẹ mình, chẳng qua từ trước đến giờ nàng chỉ đọc bản mệnh của Lý Ngôn Tông, lại chỉ điểm vài câu như một lão mụ tử (mẹ) mà thôi; việc này vốn thật nhàm chán, một tí khiêu chiến cũng không có, có khi nàng còn muốn ném bản mệnh cho hắn, để hắn tự ngẫm tự giải quyết.

Nhưng nàng không dám, thật vất vả mới được làm người, không thể tùy hứng như vậy.

Dặn dò Lý Ngôn Tông xong, Yên Chi liền đi đến nhà trọ ở ngoài thành, chờ vị giang hồ nữ tử kia.

Ngày hôm nay chính là ngày vị giang hồ nữ tử ấy té xỉu ven đường. Yên Chi căn thời gian, lại cho người đưa thư đến tay Diệp Dung Chi, nhờ hắn cứu nữ tử này, lời lẽ biểu lộ nàng là người hắn đã cứu ngày hôm trước, nay lại xin phiền hắn một lần.

Yên Chi đến địa điểm trong bản mệnh viết, quả nhiên nhìn thấy một bạch y nữ tử té xỉu ở ven đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!