Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
"Nại hà kiều thượng đạo nại hà, thị phi bất độ Vong Xuyên hà. Tam sinh thạch tiền vô đối thác, Vọng Hương đài biên hội Mạnh Bà"
Địa phủ có một con đường trông không thấy đích, gọi là đường Hoàng tuyền; có một con sông nhìn không thấy bờ, gọi là sông quên (Vong Xuyên).
Thanh Y ở bãi tha ma đã hát rồi, Yên Chi mỗi lần nghe đều mong mỏi được ngắm nhìn, bây giờ trông thấy đường Hoàng tuyền, Yên Chi chỉ cảm thấy sụp đổ. Địa phủ hình như... hơi nghèo.
Con đường hoàng tuyền này đúng là nhìn không thấy đích nhưng gồ ghề, nhấp nhô cao thấp, cỏ cây một chút cũng không đáng xem như lời hí kịch.
Giờ Yên Chi đang ở địa bàn của người ta, cũng không thể chê phong cảnh nhà người ta được, dù sao tính mạng nàng còn nằm trong tay họ nên phải nói lời dễ nghe, không chừng người ta được nịnh đến vui mà xử lí nhẹ.
Nàng đau khổ suy tư một phen: "Con đường này của địa phủ rất có ý thơ, chủ đề hẳn là tịch liêu a"
Phán quan: "..."
Lời khen tệ hại nhưng ít nhất cũng là lời khen, vậy mà đến Vong xuyên, nàng không nghĩ ra cách nào để khen được nữa. Vừa nhìn đến sông quên, nàng suýt nữa nôn đến chết ở bờ sông bên này.
Địa phủ chắc không nghèo, hẳn là vấn đề xảy ra ở phương diện nào đấy, tỷ như phương diện đầu óc.
Nước sông quên màu máu lẫn với màu vàng, mặt nước phủ những rắn và côn trùng, cô hồn dã quỷ bên dưới giãy giụa kêu rên.
Rắn và côn trùng ở đây khác hẳn loại sống trên nhân gian, chúng quanh năm cắn xé hồn phách, hấp thụ những hơi thở oán độc nhất trong thiên địa nên cực kì ghê rợn: mắt mọc đầy trên chân và thân, thậm chí có nhiều cái đầu ngoe nguẩy trên một cơ thể.
Đứng ở bên cạnh sông quên, không tránh được những đợt tanh hôi không ngừng đập vào mặt.
Yên Chi thấy quỷ hồn dưới lòng sông thống khổ kêu rên sống không bằng chết, cứ thế chịu đựng mùi tanh hôi của dòng sông suốt tháng năm; nàng hỏi phán quan: "Đừng bảo ta phải bơi ở sông này đấy nhé?" Yên Chi vừa hỏi xong, dường như không chịu đựng nổi, nôn ọe.
Phán quan quét mắt nhìn quỷ hồn trong Vong xuyên, chỉ cây cầu bắc qua sông nói: "Cây cầu kia tên là Nại Hà, nếu nguyện ý buông bỏ chuyện xưa cũ thì qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, đầu thai chuyển thế; nếu không bỏ được chấp niệm thì nhảy vào sông quên, chịu ngàn năm dày vò, nếu giữ được tâm trí ngàn năm không thay đổi thì có thể mang theo trí nhớ đầu thai, đi tìm chuyển thế của người trong chấp niệm."
Yên Chi nhìn Vong xuyên, không khỏi cảm thán: "Địa phủ thật đúng là biết vẽ cho người ta một cái bánh ngon. Chúng sinh tam thiên giới (ba ngàn thế giới), vài thập niên ngắn ngủi sao có thể tìm được..."
Phán quan lạnh lùng, bộ dạng người ngoài xem kịch, nói: "Thế nhưng có vài người lại mãi mãi không thể vào được". Phán Quan đi dọc theo Vong Xuyên, nói tiếp: "Đi thôi, ngươi thoát ly lục đạo, còn chưa có tư cách bước qua cầu Nại Hà, theo ta đi gặp đại nhân"
Đến đại điện, Yên Chi ngắm nghía khắp nơi. Bạc của địa phủ hình như đều tiêu ở đây, so với bên ngoài đúng là khác biệt một trời một vực. Điện lớn như vậy, theo lí thuyết đã làm người ta cứng lưỡi, vậy mà nền nhà còn lát ngọc mực, đen không tì vết, nàng đứng trên mà còn cảm nhận được sự râm mát.
Diêm vương ngồi ở án, nhìn Yên Chi một chút, cất giọng như tiếng chuông vang, nói: "Âm vật lớn mật dám hại mạng người, đã biết tội chưa?"
Yên Chi ngoáy lỗ tai, vội vàng giải thích: "Ta không cố ý, là hắn sai nha, hắn sắp đâm người, nếu ta không ép con ngựa dừng lại, một người khác sẽ phải chết, trước giờ ta chưa hề nghĩ làm hại đến mạng người"
"Người kia nếu chết dưới móng ngựa cũng là số mệnh của hắn, ai cho ngươi quản chuyện sống chết của hắn? Có biết phá hỏng trật tự luân hồi là tội lớn?"
Yên Chi không thể tin được những gì lọt vào tai mình nghe, nàng bỏ tay ra khỏi tai, hỏi: "Đây là đạo lí gì? Dựa vào đâu mà cho rằng thiếu niên đâm chết tiểu nhi thì đó là mệnh số của hắn, mà ta thất thủ hại tính mạng thiếu niên các người lại phán ta đại tội?"
Diêm vương giận dữ: "Làm càn, ngươi có biết ngươi đã làm hại ai không? Đấy là hòn ngọc quý trên tay Đông Hải Long Vương... là long tử... Ngươi dám ở đây nói xằng nói bậy!"
Phán quan: "..."
Yên Chi nghe vậy cười một tiếng, hơi châm chọc nói: "Thì ra là thế, đầu thai tốt cũng là một loại bản lĩnh, người khác đúng là không sánh được"
Vừa dứt lời, toàn thân Yên Chi như bị xé rách, sau lại cảm thấy như đang tan vỡ dần. Chỉ trong chớp mắt, Yên Chi đã không chịu được mà ngã nhào ra đất, sắc mặt trắng như giấy.
Diêm vương nhìn Yên Chi như nhìn một con kiến, nói với phán quan: "Loại âm vật vô tri cỡ này cũng đem đến trước mặt ta, cứ đem phán tội chết là được"
"Đại nhân bớt giận." Phán quan nhìn thoáng qua Yên Chi đang co rúm trên đất, nâng tay tạo một bình phong giúp nàng, rồi xoay người thưa với Diêm vương: "Đại nhân, Đông Hải Long vương nhờ chúng ta chăm nom long tử, nếu chúng ta giúp quá trực tiếp như vậy sẽ khó tránh khỏi việc phá hư trật tự lục đạo luân hồi, nếu cửu trọng thiên trách tội, chỉ sợ sẽ gặp bất lợi"
Diêm vương nghe vậy lắc đầu nói: "Nếu chúng ta không giúp long tử độ kiếp, hắn ở nhân gian có sơ sảy gì, Long vương sao có thể bỏ qua; hắn tức giận kể tội chúng ta với Cửu trọng thiên, đầu của ta và ngươi cũng chẳng còn".
"Chúng ta không thể ra tay tương trợ, nhưng có thể tìm một người đi theo long tử, giúp hắn tránh kiếp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!