19.
Tôi hổn hển chạy đến đích, Lục Tu Tề đã nhanh hơn tôi một bước mà chạy tới.
Hắn dùng một tay kéo tôi vào n.g.ự. c cậu ấy, dùng sức vỗ lưng của tôi, nói vô cùng lớn tiếng: "Liễu Thanh Thanh, cậu thật là quá trâu bò, tớ chưa từng phục ai, nhưng mà cậu thật sự, trâu bò!"
Tôi ôm Lục Tu Tề, trong lòng cũng vô cùng kích động.
Trải qua luyện tập một ngày rưỡi, cuối cùng tôi cũng thuận lợi vượt rào!
Tuy tốc độ vẫn chậm, nhưng động tác đều đạt tiêu chuẩn.
Lục Tu Tề nói, con gái vượt rào, chỉ cần vượt qua được rào đã coi là lợi hại ở đại hội thể thao rồi.
Các cô gái bình thường, có người dùng tay đẩy ra, có người dùng chân đá, lại có người chạy vòng quanh.
Ngoài các vận động viên chuyên nghiệp thể dục, các ngữ sinh có thể vượt được rào đã thiếu lại càng thiếu.
Sau khi tình cảm mãnh liệt đã kết thúc, hai người đều xấu hổ.
Bốn mắt nhìn nhau, lại đều đỏ mặt nhanh chóng xoay đầu.
Tôi kéo áo của Lục Tu Tề, cười rất vui vẻ: "Đi, để cảm ơn cậu, tớ quyết định tặng cho cậu một món quà!"
Phòng học nhạc của trường học mở cửa, tôi mang Lục Tu Tề trộm đi vào.
"Được, giọng của cậu cũng tạm được, đại gia tớ đây đồng ý nghe nhạc!"
Tôi còn vẻ mặt hoài niệm ngồi xuống, trước khi biểu diễn bài dương cầm, thật cẩn thận mà chạm vào phím đàn, suy nghĩ bắt đầu quay cuồng.
Nhà của Liễu Thanh Thanh không mua nổi dương cầm, tôi cũng rất ít khi có cơ hội đánh đàn.
"Khụ, khụ!"
Giọng nói tôi trong trẻo, sống lưng thẳng lên.
"Hôm nay dâng lên một khúc cho đại gia, là "Thư gửi Elise" của Beethoven, hy vọng đại gia thích!"
Âm thanh như nước chảy nhảy lên từ đầu ngón tay của tôi, tia sáng của hoàng hôn chiếu lên mặt tôi, tôi giống như quay trở về đại hội biểu diễn văn nghệ ở buổi khai giảng dành cho học sinh mới.
Tôi sẽ lên biểu diễn, tôi cũng đánh khúc nhạc đó.
Khi đó, tôi còn là Trần Nghiên Hạ, là Trần Nghiên Hạ ai ai cũng ngắm nhìn.
Sau khi ta đàn xong, ta vẫn còn bị chôn trong hồi ức, tay lại bị nắm lấy thật chặt.
Lục Tu Tề khiếp sợ mà nhìn tôi, ánh mắt lại vô cùng chắc chắn: "Cậu không phải Liễu Thanh Thanh, cậu là Trần Nghiên Hạ!"
20.
"Làm sao cậu lại nhận ra tớ?"
Tôi cùng với Lục Tư Tề ngồi ở trên mặt cỏ sân thể dục của trường học, lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, chỉ còn lại những đám mây lớn xinh đẹp đang bay trên bầu trời.
Tôi không có hình tượng mà ngửa mặt ngã lên cỏ, duỗi toàn thân cơ bắp hoạt động một ngày.
Lục Tu Tề cũng nằm ở bên cạnh tôi, đôi tay gối phía dưới đầu, ánh mắt xa xăm.
"Bởi vì cậu tự tin. Cái loại tự tin mà tớ mới chỉ từng thấy trên người của Trần Nghiên Hạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!