26.
Khi khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Thẩm Bắc Thần không thể tin tưởng mà nhìn tôi, môi run rẩy, hốc mắt đỏ dần.
Mà Liễu Thanh Thanh, đầy mặt là sự kinh hoảng thất thố, sắc mặc trắng bệch, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Tôi cười với bọn họ một chút, sau đó chậm chạp rời khỏi sân khấu.
"Trời đất, Liễu Than Thanh cậu thật là trâu bỏ, dám trước mặt hôn thê của người ta lấy lòng Thẩm Tổng!"
Dương Mộng Điềm sùng bái nhìn tôi, trong ánh mắt chớp chớp đầy ánh sáng.
"Tuy Thẩm Tổng vừa đẹp trai lại lắm tiền, tôi cũng muốn lấy lòng hắn, nhưng mà vị hôn thê của hắn Trần Nghiên Hạ cũng không phải đèn cạn dầu!"
"Nghe nói cha mẹ Trần Nghiên Hạ có sản nghiệp rất lớn ở nước Mỹ, giàu có hơn cả Thẩm gia!"
Tôi không nói gì, liếc mắt về phía Liễu Thanh Thanh một cái: "Đúng không? Vậy Trần Nghiên Hạ thì sao?"
"À, Trần Nghiên Hạ hình như cũng không có chuyện gì ghê gớm, chỉ là một phú nhị đại bình thường, nhưng mà nhìn cũng xinh đẹp, gia thế lại tốt, bây giờ còn có một người chồng tốt, nói như thế cũng rất vĩ đại, biết đầu thai!"
Dương Mộng Điềm là giám đốc thị trường, cũng là bạn tốt nhiều năm của tôi.
Bởi vì nhờ có cô ấy dẫn dắt, tôi mới tiến vào công ty của Thẩm Bắc Thần để làm tổng giám đốc lần này.
Ngoại hình cùng với năng lực công tác của cô ấy đều vô cùng xuất sắc, người cũng trượng nghĩa nhiệt tình, chỉ là trong quan hệ nam nữ thì có hơi phóng khoáng.
"Nhưng cũng chỉ là hôn thê thôi, còn chưa đăng ký kết hôn, chúng ta đều có cơ hội!"
"Nếu cậu động thủ trước, vậy thì tớ không khách khí, chờ đến khi cậu thất bại với Thẩm Bắc Thần thì nói rõ cho tôi biết, đến lúc đó sẽ cho cậu xem thủ đoạn của tỉ tỉ đây!"
Dương Mộng Điềm chụp lên vai ta một cái: "Trâu bò! Làm Thẩm tổng hiểu lầm là cậu thích hắn, đối với người ái mộ xinh đẹp nam nhân luôn rất mềm lòng, đến lúc đó trong công việc sẽ chiếu cố cậu nhiều hơn."
"Kịch bản này rất tốt, tớ muốn học ngay đây!"
Tôi chấp nhận gật gật đầu: "Cậu nói cũng đúng!"
27.
Khi đang nói chuyện, Thẩm Bắc Thần xuyên qua một dòng người đi tới trước mặt tôi.
Nhìn hắn vừa khẩn trương, vừa kích động.
"Cô… cô là Liễu Thanh Thanh của trung học Giang Nam ư?"
Hắn dùng sức cầm lấy chén rượu, đầu ngón tay thon dài trứng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên.
Tôi nghiêng nghiêng đầu cười với hắn: "Thẩm Bắc Thần, đã lâu không gặp!"
"Liễu Thanh Thanh, không ngờ là cậu, cậu thay đổi nhiều quá, tớ cũng không nhận ra!"
Giọng nữ ngọt ngào lại hơi bén nhọn một chút, Liễu Thanh Thanh bước nhanh về phía trước, dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, động tác vô cùng lớn.
Dương Mộng Điềm bị cô ta đụng vào thì lảo đảo, cô ấy xoa cánh tay đứng thẳng lên: "Thẩm tổng, mọi người biết nhau ư?"
"Ba người chúng tôi trước kia học cùng lớp hồi cấp ba, mình cùng với Trần Nghiên Hạ còn là bạn tốt đấy, Hạ Hạ, cậu nói có đúng không?"
Liễu Thanh Thanh hoảng sợ, vội vàng lấy lòng tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!