Chương 6: (Vô Đề)

Hoàng hôn đã lên, ta đi dọc theo hành lang dài và quanh co đến trước cửa thư phòng, trời đã tối hẳn.

Hai vệ binh mặc giáp sắt đứng trước cửa, từ khe cửa hé mở thoảng ra mùi m.á. u tanh.

Ta linh cảm có điều không hay, khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lãnh Nguyệt, cảm giác đó lên đến đỉnh điểm.

Cô ta biết ta không phải công chúa Nguyên Gia, luôn khinh thường ta, gặp ta thì khóe mắt hếch lên, tỏ vẻ khinh bỉ.

Lúc này, cô ta nằm ngửa trên đất, mắt mở to, n.g.ự. c bị một lỗ máu, trông như đã chết.

Ta run rẩy, vô thức tìm bóng dáng Lục Phi.

Xe lăn của chàng ẩn mình trong bóng tối, trong phòng chỉ có hai ngọn đèn lờ mờ, ánh sáng nhấp nháy.

Bàn tay trắng muốt của chàng vươn ra, một tay cầm kiếm đầy máu, tay kia dùng khăn lau sạch vết m.á. u trên kiếm.

Chiếc xe lăn lăn trên mặt đất, chàng đến dưới ánh đèn, ngẩng đầu nhìn ta, lười biếng cười: "Công chúa đến rồi à."

Ta đang phân vân giữa việc quay đầu bỏ chạy và quỳ xuống thú nhận sự thật, đúng lúc đó chàng ném thanh kiếm xuống trước mặt ta.

Ta run rẩy nhặt lên: "Chàng… chàng muốn ta tự kết liễu sao?"

Nghe vậy, Lục Phi ngạc nhiên: "Công chúa sao lại nghĩ vậy?"

"Vậy Lãnh Nguyệt…"

"Ồ, ta gọi công chúa đến là vì cô ta." Lục Phi nhẹ nhàng nhấc cằm.

"Cô ta lẻn vào thư phòng của ta, dường như muốn trộm gì đó, bị ta phát hiện, liền dùng kiếm g.i.ế. c cô ta. Liên tưởng đến những ngày trước, cô ta dưới danh nghĩa đo vòng cổ cho công chúa, lại làm thương tổn thân thể vàng ngọc của công chúa, e rằng cô ta đã bị Lục Mẫn mua chuộc."

Ta ngơ ngác: "À?"

"Lục Mẫn biết ta không còn sống lâu, nhưng vẫn cảm thấy bất an, nên mua chuộc Lãnh Nguyệt, cố gắng để cô ta lỡ tay g.i.ế. c công chúa rồi đổ tội cho ta. Không thành công, lại sai Lãnh Nguyệt lẻn vào thư phòng, trộm tín vật của ta, để thực hiện bước tiếp theo. May mà ta phát hiện kịp thời, mới tránh được tai họa lớn."

Lục Phi chậm rãi nói xong, ngẩng lên nhìn ta, mỉm cười: "Công chúa thấy, ta suy luận vậy có hợp lý không?"

— Hoàn toàn vô lý.

Ta liên tục gật đầu: "Có lý có chứng, rất thuyết phục."

Lục Phi dường như rất hài lòng với sự đồng tình của ta, gọi vệ binh ngoài cửa, bảo họ kéo xác Lãnh Nguyệt đi đốt, rồi lau sạch vết m.á. u trên đất.

Ta đứng bên cạnh, im lặng như gà, không dám lên tiếng.

Lục Phi lại không buông tha ta: "Công chúa có thấy, ta quá tàn nhẫn không?"

"Sao lại vậy?" Ta khô khan nói, "Lãnh Nguyệt đã bị Thập hoàng tử mua chuộc, nếu không g.i.ế. c cô ta, e rằng người c.h.ế. t sẽ là ta và điện hạ. Giờ ta đã là thê tử của điện hạ, vinh nhục cùng chia, sống c.h.ế. t cùng chịu, nặng nhẹ rõ ràng."

Thực ra ta không sợ cái c.h.ế. t của Lãnh Nguyệt, trước đây ở thanh lâu, ta đã thấy nhiều cảnh các cô nương bị hành hạ đến chết.

Ta chỉ đột nhiên cảm thấy sợ.

Nếu Lục Phi biết ta không phải là công chúa Nguyên Gia thật, mà là người xuất thân từ thanh lâu, chàng sẽ làm gì?

Sẽ g.i.ế. c ta như đã g.i.ế. c Lãnh Nguyệt sao?

Đang suy nghĩ, ta thấy Lục Phi lấy từ dưới bàn một hộp gấm, mở ra, bên trong là chiếc vòng ngọc trang nhã.

Chàng lấy chiếc vòng ra, cười dịu dàng với ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!