Chương 5: (Vô Đề)

Lục Phi đột nhiên thở dài, lấy ra một cuốn sách nhỏ: "Công chúa có biết đây là gì không?"

Chàng đưa cuốn sách tới trước mặt ta, ta cúi mắt nhìn, thấy hình ảnh và chữ trên bìa, mặt đỏ bừng.

Nhưng ta giả vờ không hiểu: "Đây là… gì vậy?"

"Khi ta ở thư phòng, tìm thấy vật này trong sách binh pháp chưa đọc xong đêm qua." Lục Phi chậm rãi nói, "A Thất nói, hôm nay chỉ có công chúa vào thư phòng của ta."

"Vậy sao?" Ta nói dối, "Biết đâu là A Thất để đó, chàng nên hỏi A Thất, ta thấy y từ lâu đã… à!"

Chưa kịp nói hết, Lục Phi đột nhiên kéo dây thắt lưng ta, khiến ta ngã ngồi lên đùi chàng.

Ta hoảng sợ kêu lên, lúng túng sờ chân chàng: "Lục Phi, chàng có sao không?"

Thái y vừa nói chân chàng cần chăm sóc cẩn thận, hôm nay ta lại ngồi lên.

Ta chỉ còn biết cầu mong thân hình nhẹ nhàng của mình không quá nặng.

Chàng hừ một tiếng, đột ngột giữ c.h.ặ. t t.a. y ta, khuôn mặt đẹp đẽ của chàng từng chút một áp sát, hơi thở ấm áp:

"Công chúa biết không?"

Ta ngây người nhìn chàng, tim lỡ một nhịp: "Biết gì?"

"Ngày thường công chúa gọi ta, đều gọi thẳng tên; chỉ khi sợ hãi mới gọi ta là điện hạ như A Thất."

Môi chàng dừng bên tai ta, "Nếu theo lời công chúa, đây là do A Thất để, thì công chúa sợ gì?"

Cảm giác mơ hồ cùng với hơi thở trong lành của chàng cuộn lại.

Khoảng cách gần khiến ta không thể suy nghĩ, đành quay mặt đi.

Thấy chàng từ tốn như sương mù, lại như lưỡi kiếm nhuốm m.á. u xuyên qua màn sương, đ.â. m vào mắt ta.

Ta chậm rãi nhớ lại, trước khi trở thành hoàng tử tàn tật vô hại, chàng cũng đã g.i.ế. c người, nhuốm máu.

"Công chúa ngại ngùng sao?"

Lục Phi cười nhẹ,

"Bảy ngày trước, khi ta tắm, nàng mặc áo mỏng xông vào; ba ngày trước, trước khi ngủ, nàng đốt hương tình trong lò; giờ lại bỏ vật này vào sách của ta, chẳng phải mong đợi điều này sao?"

Ngón tay mát lạnh của chàng chạm vào cổ ta, như lưỡi d.a. o sắc lạnh.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta run rẩy thừa nhận: "Ta thừa nhận… ta chỉ tò mò."

"Vậy sao?"

Ta ngơ ngác, chàng khẽ siết tay, cảm giác đau nhói kéo ta vào ký ức.

Khi đó ta muốn trốn khỏi lầu xanh, bị người của mama bắt lại, tay bị trói ra sau, dùng dây thừng thô ngâm nước muối siết cổ, rồi thả ra khi ta sắp ngạt thở.

Lặp đi lặp lại mười mấy lần, ta bị cảm giác cận kề cái c.h.ế. t làm tê liệt, buộc phải nghe lệnh bà ta, giọng mềm yếu cầu xin:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!